‘Võ Hạ Uyên làm như thể không để ý: “Đã đến vị trí này, chuyện gì cũng dám làm”
Trong lòng Đồng Dung có suy nghĩ, đừng nói đến xảy ra việc này, dù cho không có, một khi quan hệ giữa Võ Hạ Uyên và Phùng Ngọc Chi trở nên xấu đi, bọn họ sẽ không lựa chọn đứng về phía Võ Hạ Uyên , không chỉ là nhìn về phần Trương Tấn Phong , mà còn là ân tình của năm đó.
Trương Trúc Phương than thở nói: “Phùng Ngọc Ninh này, năm đó lúc Trương Thiên Định đón sinh nhật ở nhà cũ, vẫn có muốn tìm cách tiếp cận với Tấn Phong nhà chúng tôi mà.
“Hả?” Đồng Dung ngạc nhiên, nhìn Võ Hạ Uyên đang nhìn Phùng Ngọc Ninh , hoàn toàn không có chút nhìn người cùng đẳng cấp với CÔ.
Trương Trúc Phương cười trộm: “Tính tình Tấn Phong cô cũng biết rồi đấy, ngay lúc đó khiến cô ta mất mặt, bởi vì chuyện này mà Phùng Ngọc Chỉ vẫn còn hận Tấn Phong rất lâu”
Đồng Dung ba u mày, đây là giật dây cho cháu gái quyến rũ em trai chồng, sao lại có loại người đáng ghét đến như thế chứ, bà ấy còn mặt mũi mà tức giận sao? Càng nghĩ như thế, Đồng Dung càng cảm thấy Phùng Ngọc.
Chi và Phùng Ngọc Ninh không thể kết thân được, bà nhìn con gái một cái, Mai Nguyên Phương nhẹ gật đầu.
“Ấy? Sao mọi người lại đứng đây?” Có người bước về phía trước gọi: “Mợ chủ Trương, tôi thấy chị dâu của bà đang ở phía trước đấy?”
Võ Hạ Uyên cười nhạt: “Cãi nhau rồi, không được gọi là chị dâu cũng không phải là chị dâu”
Người nói dừng một lát, quan sát kỹ càng nét mặt của Võ Hạ Uyên , cũng không dám hỏi nhiều thêm.
Trong nội bộ gia đình chắc chắn sẽ có ân oán như thế này hoặc thế kia, nhưng lúc thể hiện với bên ngoài vẫn là kính trên nhường dưới, cả nhà một mặt hạnh phúc ấm áp, kiểu nói thẳng “Chúng tôi cãi nhau” như Võ Hạ Uyên lại cực kỳ.
Nhìn những người vây xung quanh, đều là dáng vẻ vếnh tai lên muốn nghe thêm hai câu, Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng nói: “Đúng rồi, sau này ET là ET, Phong Thiên là Phong Thiên, tôi biết có không ít chồng của những phu nhân ngồi đây ít nhiều vì nguyên nhân Tấn Phong làm ăn với Phong Thiên mà đến đây, sau này mọi người muốn hợp tác với nhà nào thì làm với nhà đó, mọi người cạnh tranh công bãng, không cần nhìn sắc mặt của người khác”
“Được, được, được” Mọi người liền gật đầu, chỉ hận không thể lập tức lấy điện thoại ra nói tình hình cho chồng mình biết.
Phùng Ngọc Chỉ đứng tại chỗ một lúc, cũng không thấy có người nào đến bắt chuyện, phải biết rằng lúc trước bà ta là nhân vật trung tâm của những trường hợp thế này, lại nhìn dáng vẻ Võ Hạ Uyên bên kia vừa nói vừa cười, trong lòng Phùng Ngọc Chỉ lập tức không thoải mái, nghĩ răng người phụ nữ thật không lễ phép, bản thân đang đứng đây, cô ta cũng không biết đường đến mà hỏi một lúc.
“Ầy, bà vẫn chưa biết sao?” Có một người phụ nữ trung niên quen với Phùng Ngọc Chi bước đến, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Cái gì?” Phùng Ngọc Chỉ mờ mịt Người phụ nữ trung niên lập tức nói lại những điều vừa mới nghe được với Phùng.
Ngọc Chỉ , Phùng Ngọc Chỉ không nhịn được mở to đôi mắt, sau đó giận tím mặt, mặt mày bà ta hung ác, mang theo cơn tức giận bước về hướng Võ Hạ Uyên “ồ, dụng cụ y tế à, đồ vật thế này, phiền bà lát nữa để lại phương thức liên lạc cho tôi, tôi đã nghe Tấn Phong nói đến chuyện bệnh viện tư nhân rồi, đến lúc đó trực tiếp đến nhà bà nhập hàng” Võ Hạ Uyên. dựa vào một cái bàn, ý cười ôn hòa khéo léo, rõ ràng là lời nói của kẻ buôn bán, nhưng cô lại nói cực kỳ tự nhiên, nói đến mức đối phương như mở cờ trong bụng.
Được, được, được, mợ Trương, tôi đã nhớ rồi” Đối phương cười không khép được mồm: “Thế thì vị kia nhà tôi chắc chắn sẽ vui chết mất”
“Ôi chao, mợ Trương thích phô trương quá” Âm thanh sắc bén của Phùng Ngọc Chỉ xuyên vào, khiến không khí hài hòa bị phá vỡ trong chốc lát, bao nhiêu người tránh sang một bên, Trương Trúc Phương và Đồng Dung lại gần phía Võ Hạ Uyên .
Đáy mắt Võ Hạ Uyên. dần bao phủ đầy sương giá, trước giờ cô không phải là người thích gây thù địch gì, mà mỗi lần nghe giọng nói của Phùng Ngọc Chi , nhìn thấy người này, chỉ hận không thể xé xác bà ta ra.
“Việc xây dựng bệnh viện tư nhân này cô có biết tốn bao nhiêu tiền không? Cô chỉ cần nhẹ nhàng viết một câu là có thể xây chắc?”
Phùng Ngọc Chỉ cười lạnh: “Không biết trời cao đất dày!”
Võ Hạ Uyên nghe thế trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại?
Lúc đó Trương Tấn Phong đang dạy Đức Minh nhận mặt chữ, đứa bé này thông minh, đã nhớ được khá nhiều chữ rồi.
“Hạ Uyên?” Thanh âm của Trương Tấn Phong trầm ấm, mang theo sự nuông chiều khó mà che giấu được: “Đã kết thúc rồi sao?
Anh đến đón em và cô ngay đây”
Trương Trúc Phương cẩn thận vén tóc mai, mở cờ trong bụng.
“Vẫn còn một lúc nữa, thời gian cũng sắp đến rồi nên em gọi cho anh” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Tấn Phong , không phải lúc trước anh nói muốn xây bệnh viện tư nhân sao? Em biết mợ Lý”
“Là nhà họ Lý làm dụng cụ y tế sao?”
“Đúng vậy” Võ Hạ Uyên trả lời: “Em nói sau này bệnh viện hình thành rồi, nhập dụng cụ y tế từ nhà bọn họ, nhưng chị dâu nói xây bệnh viện tư nhân cần rất nhiều tiền, có phải em tùy hứng quá không?”
Trương Tấn Phong suýt nữa thì phì cười, đến giờ mà anh còn chưa hiểu ý của Võ Hạ Uyên sao?
“Bà xã thật là hiền lành” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Bà xã đã nhắc đến nhở thế, anh lại đột nhiên nhớ ra bên đường Nguyễn Trãi còn một mảnh đất nữa, vẫn luôn không biết làm thế nào mới ổn, vậy thì xây bệnh viện đi, chúng ta chuẩn bị tốt tất cả giấy tờ, đến hơn ba tháng nữa là có thể khởi công rồi.
Võ Hạ Uyên cười nhận lấy danh thiếp của mợ Lý: “Vậy thì được rồi, chuyện này trước tiên cứ thế đã, em cúp máy đây”
“Ừ, không được uống rượu, có chuyện gì thì gọi ngay cho anh” Trương Tấn Phong nói xong dừng một lát: “Hôn em một cái”
“Cúp đây” Võ Hạ Uyên vội vàng cúp máy.
Trương Tấn Phong nghe tiếng máy bận hơi nhăn mày, sờ đầu của Bào Ngư: “Mẹ con bây giờ ngày càng dễ thay đổi”
“Ái chà, Giám đốc Trương và vợ ngài thật sự hạnh phúc ghê” Có người ngưỡng mộ nói.
“Đúng vậy, nghe giọng điệu của Giám đốc Trương, trời ơi, muốn chảy nước luôn”
Trong đó người vui nhất không ai khác ngoài mợ Lý, hợp tác với ET mang ý nghĩa gì? Ý nghĩa chính là tiền tài lợi ích đều có cả, chuyện chính miệng Trương Tấn Phong đồng ý cũng thực sự vô cùng có giá trị, đợi đến khi tin tức này được truyền ra, người đến tìm nhà bà bàn chuyện làm ăn sẽ càng nhiều, mà điểm đáng nghỉ của Phùng Ngọc Chỉ, đã bị bà ném đi xa từ lâu rồi Phùng Ngọc Chỉ rất nhanh bị đẩy khỏi vùng trung tâm, mặt bà ta đen như đít nồi, tức đến nỗi bả vai cũng run rẩy.
Võ Hạ Uyên nhìn thoáng qua, nhếch môi cười, mới đến đây thôi?
Trước giờ bọn họ vẫn luôn nhân từ, để cho.
Phùng Ngọc Chi tưởng rằng bà ta rất quan trọng với nhà họ Trương, rất lợi hại, vẫn là câu nói đó, không có Trương Tấn Phong của nhà họ Trương,, cái gì cũng không phải.
Võ Hạ Uyên chính là để cho Phùng Ngọc Chi biết, nếu bản thân muốn chỉnh bà ta, thì có cả vạn cách!
Giữa đường Võ Hạ Uyên đi đến phòng rửa tay, Phùng Ngọc Chí hùng hổ đuổi theo: “Võ Hạ Uyên cô có ý gì?!”
“Có ý gì bà không hiểu sao?” Võ Hạ Uyên uyển chuyển từ tốn rửa sạch những ngón tay trắng nốn thon dài, thờ ơ nói: “Đã trở mặt với nhau rồi, lời bà nói với tôi nên khách khí một chút, không sợ khi tôi tức giận rồi sẽ thổi gió bên tai Tấn Phong , cướp mất mối làm ăn với nhà họ Trương thì phải làm sao?”
“Cô! Cô..” Phùng Ngọc Chỉ tức đến nỗi co giật khóe miệng: “Cô chính là yêu tinh đến phá hoại nhà họ Trương !”
“Thế thì sao?” Võ Hạ Uyên lạnh mặt: “Bà lại muốn bỏ thuốc hay là tráo thuốc của tôi à?
Ồ, quên mất, tôi rất muốn góp ý, chỉ sợ bà phí nhiều tâm tư thôi”
Phùng Ngọc Chỉ nuốt nước bọt, bộ dạng Võ Hạ Uyên nói thế này, khiến bà ta sợ hãi.