Vino vốn đã tức giận đến cực điểm, phía sau là toàn bộ người của hoàng gia, lần này anh ta đã không thể nhượng bộ được nữa: “Anh nói lại một lần nữa, trở về ngay”
Lâm Nhã Dung đau buồn không thôi, dường như không hề nghe thấy: “Điện hạ, anh không còn yêu em nữa sao?”
Nữ hoàng hận không thế xông tới xé rách miệng của cô ta ra, lại là câu nói này, mỗi lần cô ta hỏi như vậy hầu như Vino đều thỏa hiệp.
Ai ngờ lần này Vino ngập ngừng hai giây rồi hỏi: “Nhã Dung, hai ngày nay anh cũng vẫn luôn tự hỏi mình, anh có từng yêu em hay không?”
Con ngươi của Lâm Nhã Dung nhanh chóng hẳn lên những tơ máu.
“Hơi cặn bã rồi” Trương Tấn Phong xem náo nhiệt rồi nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó ghé sát đến bên tai của Võ Hạ Uyên, thì thầm nói mà chỉ có hai người họ mới nghe thấy được: “Nếu chỉ là vì thương hại và biết ơn, tại sao không nói rõ ngay từ đầu? Cứ phải đợi đến khi người kia đã rễ tình đâm sâu rồi mới mở miệng chứ”
Võ Hạ Uyên không nhịn nổi: “Anh có tư cách nói người khác sao?”
Trương Tấn Phong: “Hả?”
“Vũ Tuyết Mai.”
“Được rồi, được rồi” Trương Tấn Phong nằm lấy tay Võ Hạ Uyên: “Ai khi còn trẻ chẳng có những lúc điên cuồng không hiểu chuyện, chúng ta không nói đến chuyện này được không”
“Đôi chân này của em rõ ràng có thể chữa trị được” Vino chậm rãi lên tiếng: “Nhã Dung vì vị trí Vương phi mà em lại hy sinh đôi chân của mình, điều đó có đáng hay không?” Cuối cùng anh ta cũng hỏi ra.
“Anh cho rãng em muốn chính là vị trí ‘Vương phi sao?” Lâm Nhã Dung nghẹn ngào nói: “Em chỉ muốn anh mà thôi Vino…”
“Điện hạ” .Julie bước tới vịn cánh tay của Vino: “Để khách khứa đợi lâu cũng không tốt”
Lâm Nhã Dung bỗng trở nên điên cuồng: “Cô buông anh ấy ra, con khốn nạn nhà côi”
Sắc mặt của Vino đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, hóa ra Lâm Nhã Dung không hề nhiễm bụi trần trong lòng anh ta, lại mở miệng chửi bới không khác gì mấy người phụ nữ chợ búa “Không không phải là như thế…” Cô ta hận không thể căn đứt đầu lưỡi của mình.
“Quản gia, tiễn cô Nhã Dung đi” Vino lạnh lùng nói.
Lần này người quản gia mới ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt của cô ta: “Xin mời cô Nhã Dung.”
‘Võ Hạ Uyên xem có chút nhàm chán, che miệng ngáp dài, hiếm khi một hoàng tử như Vino lại có hứng thú với người phụ nữ như Lâm Nhã Dung, theo lý mà nói tiếu thuyết thanh xuân vườn trường không còn viết như vậy nữa.
“Vino..” Lâm Nhã Dung cúi đầu rồi bất chợt mở miệng: “Anh nhất định phải làm như vậy đúng không?”
Võ Hạ Uyên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm.
Vino không hề đáp lại, thái độ của anh ta đã quá rõ ràng Cô ta khẽ cười một tiếng: “Vino, đáng lẽ em phải nghĩ tới từ lâu, đáng lẽ nên sớm nghĩ tới…là anh có lỗi với em!” Cô ta hét lên đầy đau thương: “Là anh có lỗi với em”
“Nhã Dung, đúng vậy, là nó có lỗi với cô.”
Theo đó là một giọng nói mạnh mẽ, rất nhiều người đi ra từ trong bóng tối, trong thoáng chốc gần như đối đầu với vệ binh của hoàng thất, sau đó một người dần bước ra dưới ánh đèn, khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, sảc mặt Nữ hoàng trở nên trắng bệch: “Nylat “Chị dâu đã lâu không gặp.”
Trên lông mày của Nylan có một vết sẹo dài, ánh mắt của ông ta vốn đã tăm tối lúc này càng thêm dữ tợn hung ác hơn, Nylan quan sát Nữ hoàng rồi như cười như không: “Chị ngồi vị trí này có ổn không?”
“Cậu vẫn chưa chết sao?” Nữ hoàng nghiến răng.
“Đương nhiên” Nylan cười chế giễu: “Tôi là người thừa kế chính thức của hoàng gia, sao có thể dễ dàng chết như vậy được?”
‘Vino nhìn chăm chăm vào Lâm Nhã Dung: “Em.”
Lâm Nhã Dung nói không rõ trong lòng cô ta bây giờ là vui sướng hay hối hận, cô ta chỉ ra sức lặp lại: “Là các người ép tôi…”
“Điện hạ..” Julie kéo Vino chậm rãi lùi lại khu vực an toàn.
“Không phải cô thích Vino sao?” Nylan võ bả vai của Lâm Nhã Dung: “Chờ tôi đánh cho anh ta tàn phế rồi đóng gói gửi tới cho cô”
Lâm Nhã Dung giật mình kinh hãi: “Không!
Ông không thể làm hại Vino”
Nylan hừ lạnh một tiếng, rồi khẽ dùng sức đẩy chiếc xe lăn của cô ta ngã sang một bên, khiến cô ta nhất thời không kiểm soát được chật vật ngã nhoài trên đất. Lâm Nhã Dung bất giác nhìn về phía Vino lại phát hiện anh ta hoàn toàn không nhìn lại, mà là cau mày xem xét tình hình, cuối cùng anh ta đứng bảo vệ phía trước Nữ hoàng, gánh vác trách nhiệm của hoàng tử Vino nên làm, mà Julie yên tĩnh và kiêu ngạo đứng bên cạnh người đàn ông, trông vô cùng xứng đôi.
Giờ phút này Lâm Nhã Dung hối hận không thôi.
“Cậu vào được hoàng cung là nhờ Lâm Nhã Dung sao?” Nữ hoàng cất tiếng hỏi “Đúng vậy, tình yêu của bọn trẻ thật sự rất thú vị” Nylan nói xong giơ tay lên, người của ông ta lập tức rút súng nhắm thẳng vào mọi người.
Từng tiếng la hét kinh hoàng vang lên “Người này…” Trương Tấn Phong chống căm: “Đầu óc không được tốt cho lắm”
“Anh Khánh Minh xem náo nhiệt như vậy cũng đủ rồi đi, đến lúc xuất hiện rồi” Nylan hô lớn.
Hoàng Khánh Minh thong thả bước ra khỏi bóng tối từ bên cánh phải, nụ cười vẫn luôn thường trực trên khuôn mặt, khiến người ta cảm thấy như làn gió xuân ấm áp, đôi con ngươi xanh thẩm bao phủ từng lớp sương mù, che giấu đi hết thảy những suy nghĩ trong lòng.
“Hoàng Khánh.” lves vô cùng thất vọng Nylan cười lớn: “Vì vậy tôi mới nói tình yêu của bọn trẻ là thú vị nhất”
“Bao gồm tôi sao?” Hoàng Khánh Minh lên tiếng hỏi.
Nylan ngừng cười tựa hồ có điều cố kị sau đó vội vàng xuy tay: “Tất nhiên không phải vậy, anh Khánh Minh có tâm nhìn xa trông rộng, sao tôi dám so sánh anh với đám nhóc còn hôi sữa này chứ?”
“Tôi xin phép quấy rầy một chút” Trương Tấn Phong đứng dậy, giọng điệu bình thản không hề sợ hãi, bước tới phía trước rồi nhìn về phía Hoàng Khánh Minh: “Anh định xen vào tranh chấp nội bộ của hoàng gia hay sao? Hay là đứng ở phía đối lập?”
“Đôi mắt nào của anh nhìn thấy điều đó vậy?” Hoàng Khánh Minh hỏi ngược lại.
“Cả hai mắt đều nhìn thấy” Trương Tấn Phong cười mỉa mai: “Nếu không sao người này vừa đến đã tìm anh thế?”
“Lúc trước ông ta đã từng liên lạc với tôi nhưng tôi không đồng ý” Hoàng Khánh Minh trả lời.
Sắc mặt của Nylan thay đối trong nháy mắt: “Hoàng Khánh Minh?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Anh ta nhàn nhã nói: “Tất cả những gì ông nói tôi đều trả lời “ừ”, bởi vì tôi không hề để tâm tới nó, ông sẽ không cho rằng chỉ dựa vào mấy người này..” Hoàng Khánh Minh lùi về phía sau rồi chỉ: “Có thể giúp ông giành lại quyền lực đã mất đấy chứ?”
“Những vệ binh khác đều đã bị người của tôi âm thầm khống chế rồi, chỉ còn lại mấy người trước mặt này thôi” Nylan tràn đầy tự tin “Chẳng lẽ tôi là người chết à” Trương Tấn Phong lên tiếng hỏi.
“Tôi cũng vẫn còn sống đấy” Hoàng Khánh Minh cũng nói theo một câu.
Trong mắt Nylan hiện lên vẻ hung ác: “Được lảm! Các người nhất định phải chống đối tôi đúng không? Vậy thì tôi sẽ lấy hai người ra mài dao trước.”
Ngay khi lời vừa dứt, hai tiếng súng giảm thanh vang lên, nhưng người ngã xuống lại không phải là Trương Tấn Phong và Hoàng Khánh Minh, mà là hai người bên cạnh của Nylan.
“Chỉ số thông minh này của ông..” Hoàng Khánh Minh than thở từ tận đáy lòng: “Hoàn toàn nên nói lời từ biệt với chuyện làm phản đi thôi”
Tống Nhiên dẫn người xông ra từ bên phía cánh phải, mà người của Hoàng Khánh Minh cũng lao ra từ bên trái.
Trương Tấn Phong liếc nhìn anh ta một chút rồi cũng không nói thêm gì nữa, may là anh ta không có đứng về phía của Nylan, nếu tối nay anh không có mặt ở đây, có lẽ hoàng gia nước Anh đã biến thành hiện trường đẫm máu rồi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cục diện đã hoàn toàn thay đổi, Nylan cuống quýt muốn giết người nên giật súng trong tay cấp dưới của mình, nhưng một mùi hương kỳ lạ ập đến, khiến cả người ông ta bỗng mềm nhũn, cánh tay chỉ nâng lên được một nửa rồi nhẹ nhàng buông xuống.
Không biết Võ Hạ Uyên xuất hiện ở sau lưng ông ta từ lúc nào, ngón tay thon dài lướt qua cổ ông ta, đang định dùng sức thì một tiếng “bùm” vang lên, một góc cung điện bỗng chốc sụp đổ, cùng với ánh lửa rực trời.