Buổi tối trước khi ngủ Võ Hạ Uyên lót một cái gối dưới bả vai của Trương Tấn Phong, ngủ đến nửa đêm còn bừng tỉnh nhìn lại hai ba lần, bởi vì tuy rằng người đàn ông này mang tác phong trâm ổn, ngủ cũng giống như vậy.
Cũng chỉ khi nào ở bên cạnh Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong không còn bị đá tảng đè nặng trên ngực, bản khắc máy móc trong giấc mơ, anh cũng sẽ xoay người cũng sẽ đạp chăn. Anh từng vài lần cùng ngủ với Võ Hạ Uyên rồi đá chăn xuống dưới sàng, sau đó buổi tối hai người đều bị lạnh đến tỉnh.
Ngày hôm sau vừa tỉnh lại, Võ Hạ Uyên theo bản năng mà sờ bả vai của Trương Tấn Phong một cái, may quá, gối mềm vẫn còn.
“Làm gì đó? Sáng sớm mà đã sờ soạng lung tung” Trương Tấn Phong cũng chưa mở mắt mà đã bắt lấy tay của Võ Hạ Uyên “Trên vai còn đau không?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Không đau” Trương Tấn Phong quay đầu nhìn cô, cười như không cười: “Nhưng bây giờ gặp phải một vấn đề khác, anh đói bụng”
Võ Hạ Uyên tạm thời không phản ứng kịp, còn đặc biệt khờ dại hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Trương Tấn Phong lời ít mà ý nhiều nói: “Ăn em”
Võ Hạ Uyên: “.
Tổng giám đốc Tấn Phong nhấc chăn lên trùm lấy cả hai người, không bao lâu sau, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc làm kẻ khác đỏ mặt tim đập rộn lên.
Hình như Đức Minh lúc trước đã ngủ đủ rồi, hiện tại không ngủ nướng thêm gì cả, chờ Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên đi xuống dưới lầu thì thằng bé vừa ăn xong điểm tâm.
“Ba, mẹ, lại dê dê (Thật là lười)” Đức Minh rầm rì.
Trương Tấn Phong tiến lên nhẹ nhàng bóp lấy mũi của nó: “Có con là nói nhiều.”
Khi sắp ăn cho xong bữa ăn, Trương Tấn Phong buông chén đũa: “Hạ Uyên, dành thời giờ mang con mình đi trung tâm mua sắm mà đi dạo đi, nếu thời gian cấp bách thì tạm thời tìm một chỗ ở”
Tay của Võ Hạ Uyên dừng lại một chút, cô hiểu ý của Trương Tấn Phong, ngẩng đầu hỏi: “Còn anh?”
“Anh tất nhiên không có việc gì” Trương “Tấn Phong cười cười.
Đồng hồ đeo tay kia đã được gửi đến tay Võ Đức Duy trước sinh nhật của anh ta, Võ Đức Duy biết hàng, lập tức gọi một cú điện thoại qua, lúc đó Võ Hạ Uyên đang ngồi ngựa gỗ xoay tròn với Đức Minh tọa, cô vừa nghe điện thoại vừa sửa sang lại mái tóc hơi rối loạn của con trai một chút: “Anh”
“Các em cũng ghê lắm” Võ Đức Duy cầm chiếc đồng hồ, yêu thích không buông tay: “Cũng sang lắm đấy, tác phẩm của đại sư Dennis, đã không xuất bán nữa, nói nghe xem, tốn bao nhiêu tiền?”
“Anh, nếu là quà sinh nhật thì nói về chuyện tiền bạc chỉ cho mất vui, anh vui vẻ là được rồi.” Võ Hạ Uyên cười nói.
“Văn là em gái anh biết thương anh thôi.”
Tâm tình Võ Đức Duy thật sung sướng: “Đúng rồi, đứa cháu trai dễ thương đáng yêu của anh đâu?”
Võ Hạ Uyên bấm nút mở loa ngoài, đưa đến bên miệng Đức Minh: “Là cậu.”
“Cậu!” Đức Minh dồn hết sức mà gào lên một tiếng.
“Ail’ Võ Đức Duy ngữ khí ôn hòa: “Bong bóng nhỏ của cậu đang làm gì vậy kìa?”
“Con đang ngồi trên ngựa lớn, cứu vớt thế giới!” Đức Minh cực kỳ nghiêm túc mà đáp.
Võ Hạ Uyên bất đắc dĩ che trán, Võ Đức Duy ở bên kia cười ha ha.
Cùng thời khắc đó, hai nhóm người lần lượt vọt vào. hự nông trường của Trương Tấn Phong và phòng tra tấn của Hoàng Khánh Minh.
Đợt người đầu tiên mai phục tốn công không có kết quả thì không nói, mà thuộc hạ của Hoàng Khánh Minh còn không giữ được mạng nữa. Vê phần đám người ở biệt thự nông trường kia, mặc dù có chút thủ đoạn, hiểu được một ít thuật điều hương trụ cội nhưng đáng tiếc là Khương Mộc có mặt ở đây.
Bây giờ đối với Khương Mộc và tộc nhân của Khương Mộc mà nói, nông trường chính là nơi sinh tồn bọn họ dựa vào, phải dùng tánh mạng để bảo vệ, Trương Tấn Phong mang theo Lê Hào đang lo lắng bất an uống cho xong một ly trà thì Khương Mộc đã bảo người lôi mười mấy người đeo mặt nạ hôn mê vào.
Trương Tấn Phong nhìn chãm chăm vào những người đó một lúc lâu: “Giao cho Hoàng Khánh Minh”
Lúc trước khi Hoàng Khánh Minh cho Đỗ Hoài Thu trở về, đã trộm phái người âm thầm theo dõi, nhưng đáng tiếc, đối phương dời đi rất nhanh, chúng như những con chuột chũi đào vô số cái hang ở những nơi người ta không thấy được, Hoàng Khánh Minh lười chặn kịp từng nhóm một, dù sao Đỗ Khuê không nên tự chủ trương mà hồ lô oa cứu ông nội, anh ta cũng vui vẻ đứng nhìn.
Nhận lấy những người mà Phùng Bảo Đạt đưa tới, ngón tay trắng nõn của Hoàng Khánh Minh vừa lấy xuống một đóa bách hợp sắp héo rũ, anh ta tùy tiện bỏ đóa hoa tàn lên trên bàn, ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, chỉ nhẹ giọng hỏi Hoàng Khánh Hưng: “Phân bón ở hoa viên đủ không?”
Hoàng Đức Thuần đáp: “Còn thiếu một chút”
“Thêm vào nhóm này thì sao?”
“Có thể vừa đủ”
Hoàng Khánh Minh nhếch môi: “Anh xem sao rồi làm đi, nhớ rõ nhất định phải nuôi cho tốt, tôi nhớ cô ấy thích bách hợp đuôi cáo nhất” Lời nói nghe thật lưu luyến, nhưng không hiểu sao lại làm lòng người chợt lạnh.
Ý nghĩa của bách hợp đuôi cáo là tôn quý, kiệt xuất, vui sướng hướng về quang vinh.
Hoàng Khánh Minh không rõ, vì sao mấy năm nay Đỗ Khuê vẫn bảo thủ như vậy, cứ cố chấp với thuật điều hương mình lấy làm kiêu ngạo có thể khiến cho vạn người quỳ lạy. Nếu thực sự lợi hại như vậy, cần gì phải bị Kỉ Tắc Du vứt bỏ, trở thành một oán phụ?
Anh ta bị Đỗ Khuê ép đến bước đường này, nếu không phải Võ Hạ Uyên ra tay tương trợ.
thì anh ta đã bị mấy thứ như sợ hãi cái lạnh, mù lòa, ác mộng, thể hư, và cả tuyệt vọng vĩnh viễn, thời thời khắc khắc quấn quanh, hiện giờ có khả năng bò ra khỏi đó, Hoàng Khánh Minh làm sao có thể bỏ qua chứ?
Nếu cái giá để lấy được tân sinh của anh ta chính là đạp lên đầu Đỗ Khuê, như vậy anh ta nhất định sẽ không chút do dự mà hung hãng một cái. Chỉ cần không đụng tới thuật điều hương này của Đỗ Khuê, chỉ so về mưu trí tính toán thì cô ta hoàn toàn không phải đối thủ của Hoàng Khánh Minh, mấy cái trò vặt vảnh như chơi trốn tìm này ai mà không biết chứ?
“Thưa ngài, xác định người trông coi có hai tên đã bị khống chế” Hoàng Khánh Hưng tiếp tục báo cáo.
“Tốt lắm” Hoàng Khánh Minh thản nhiên nói: “Thu lưới thôi.”
‘Võ Hạ Uyên mang theo Đức Minh đã chơi thấm mệt quay về khách sạn, vừa bước vào hành lang thì đã có hai người đàn ông đâm đầu lao tới, thằng bé trời sinh đã sâu sắc, nó khẩn trương nắm lấy tay của Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên không bị ảnh hưởng chút nào, cổ tay cô lập tức xoay qua, một thứ mùi thơm kỳ dị ập tức lan tỏa, chờ hai người đàn ông nhận thấy thì cũng không còn kịp rồi, bọn họ chỉ có thế trợn to hai mắt, sau đó mềm nhữũn mà ngã xuống mặt đất.
Đức Minh tò mò quan sát: “Mẹ ơi, bọn họ làm sao vậy?”
“Có lẽ là mệt quá rồi” Võ Hạ Uyên chẳng hề để ý, nhẹ nhàng đi qua bên cạnh bọn họ: “Nhưng hành vi như vậy là rất không lễ phép, Đức Minh không thể học theo, biết không?”
Đức Minh trọng trọng gật đầu: “Dạ!”
Võ Hạ Uyên dụ cho Đức Minh đi ngủ, sau đó đóng chặt cánh cửa phòng ngủ, vừa đi ra khỏi phòng tổng thống thì đã thấy quản lí mang theo mấy bảo vệ hơi lộ vẻ thấp thỏm canh giữ ở một bên.
Mọi người thấy Võ Hạ Uyên bình yên vô sự thì mới thở phào nhẹ nhõm, hẳn bọn họ đã nhìn thấy được mọi chuyện từ camera theo dõi, có lẽ đối phương là muốn nhăm vào khoảng chêch lệch thời gian này, nhưng không ngờ là thuật điều hương của Võ Hạ Uyên đã đến trình độ phất tay một cái là có thể khống chế người khác.
““Trông chừng phòng này cho kỹ, cho dù là kẻ nào cũng không thể đặt chân vào một bước” Võ Hạ Uyên trầm giọng mà nói.
Quản lí gật đầu: “Tất nhiên, xin bà chủ Trương yên tâm, hiện tại cả khách sạn đang cảnh giới toàn diện, bảo đảm không một người xa lạ nào được tiến vào”
Võ Hạ Uyên vuốt căm, xuống dưới lầu đón xe rời đi Chờ Võ Hạ Uyên chạy đến, một ngồi biệt thự màu trắng đã trở thành phế tích trong vụ nổ, nơi này là điểm giam giữ Đỗ Hoài Thu sau cùng.
Đỗ Khuê cắn thật chặt, nhưng rất đáng tiếc, tất cả mọi chuyện đều nảm trong kế hoạch của Hoàng Khánh Minh. Anh ta sẽ không để người khác cứ tùy ý giẫm đi giẫm lại trên mặt mình nhiều lần.
Sương khói tan đi, một đám người xuất hiện như những hồn ma, mà người đàn bà đứng ở chính giữa lại đeo một chiếc mặt nạ màu vàng kim tỉnh xảo, dáng người yểu điệu quyến rũ, nhưng hai mắt cô ta này lại lạnh đến cực hạn.
Cô ta lạnh, Hoàng Khánh Minh lại càng lạnh hơn cô ta.
“Tôi rốt cục…”
Hoàng Khánh Minh lộ ra t nụ cười điên cuồng: “Cũng tìm được cô rồi.”