Lưu Sầu Định vô cùng quen thuộc với nơi này, cô rót cho mình một cốc nước, sau đó tháo kính râm ra nghịch: “Nói đi, rốt cuộc thì phải làm sao mới có thể buông tha cho tôi?”
Hạ Khương Linh chế nhạo: “Lưu Sầu Định, làm thế nào mà cô có thế không cắn rứt lương tâm như vậy?”
“Tôi không làm gì, tại sao tôi lại phải cản rứt lương tâm?” Lưu Sầu Định nhìn chằm chằm vào mắt của Hạ Khương Linh: “Nói mới nhớ, đúng là Tạ Tố đã chết vì chúng ta, nhưng suy cho cùng thì, chẳng nhẽ Hạ Khương Linh anh không có một chút trách nhiệm nào hay Sao.
Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi đã nói với anh, bên cạnh anh đã có Tạ Tố, chúng ta không hợp nhau, nhưng anh đã nói cái gì?
Là anh đã cố chấp muốn ở bên tôi, anh cũng góp phần ép chết Tạ Tố. Sau đó, mấy người vì muốn khỏi liên quan nên đã đổ hết trách nhiệm này lên đầu tôi, anh có còn là đàn ông không?”
Trong đôi mắt nâu của Hạ Khương Linh hiện lên sự tức giận, anh ta đột nhiên bước tới, giữ chặt vai Lưu Sầu Định: “Tôi có phải là đàn ông hay không, cô không biết rõ sao?”
“Đúng nhỉ..” Lưu Sầu Định nhếch môi, sau đó cởi cúc áo khoác.
Hạ Khương Linh như một con thú trên bờ vực của sự điên loạn, mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát…
Từ sau khi bọn họ trở mặt, mỗi lần đụng chạm đều khiến Lưu Sầu Định cảm thấy khó chịu, nhưng lần này cô chủ động, đợi sau khi Hạ Khương Linh hoàn toàn ngủ say, Lưu Sầu Định mới mở mắt ra Cô biết trên gác mái của nhà họ Khương có một phòng Hạ Khương Linh đã cố ý bỏ trống để đặt di vật của Tạ Tố.
Chìa khóa gác xép nằm trong ví của Hạ Khương Linh, Lưu Sầu Định lấy nó và nhanh chóng đi lên gác xép.
Có thể thấy nơi này thường xuyên được quét dọn sạch sẽ, trên bàn không có một hạt bụi, trên bàn còn có một tấm ảnh của Tạ Tố, có lẽ là ảnh chụp thời cấp ba của Tạ Tố, cô ấy mặc đồng phục học sinh, tuy rằng ngoại hình không quá xuất sắc nhưng nụ cười của cô ấy rất trong sáng và hoàn mỹ.
“Cảm ơn vì món quà tuyệt vời.” Bây giờ Lưu Sầu Định không có một chút đồng cảm nào với Tạ Tố: “Tôi sẽ trả lại cho Hạ Khương Linh và Tạ Nhi Đinh”
Những thứ này là do nhà họ Tạ gửi đến, đế Hạ Khương Linh sẽ không bao giờ quên được.
Tạ Tố. Những năm này, dưới sự phù hộ của Tạ Tố, nhà họ Tạ quả thực phát triển tốt, cha Tạ, một người viết thư pháp, thậm chí còn có công ty riêng.
Rất nhiều hộp vẫn chưa được mở, Lưu Sầu Định kiểm tra từng chiếc một.
Chìa khóa gác xép năm trong ví của Hạ Khương Linh, Lưu Sầu Định lấy nó và nhanh chóng đi lên gác xép.
Có thể thấy nơi này thường xuyên được quét dọn sạch sẽ, trên bàn không có một hạt bụi, trên bàn còn có một tấm ảnh của Tạ T:( có lẽ là ảnh chụp thời cấp ba của Tạ Tố, cô ấy mặc đồng phục học sinh, tuy rằng ngoại hình không quá xuất sắc nhưng nụ cười của cô ấy rất trong sáng và hoàn mỹ.
“Cảm ơn vì món quà tuyệt vời.” Bây giờ Lưu Sầu Định không có một chút đồng cảm nào với Tạ Tố: “Tôi sẽ trả lại cho Hạ Khương Linh và Tạ Nhi Đinh”
Những thứ này là do nhà họ Tạ gửi đến, đế Hạ Khương Linh sẽ không bao giờ quên được.
Tạ Tố. Những năm này, dưới sự phù hộ của Tạ Tố, nhà họ Tạ quả thực phát triển tốt, cha Tạ, một người viết thư pháp, thậm chí còn có công ty riêng.
Rất nhiều hộp vẫn chưa được mở, Lưu Sầu Định kiểm tra từng chiếc một.
Có thể nhìn ra được Tạ Tố trước khi thay đổi, bản chất là người rất ấm áp, từ nhỏ đến lớn đều sống trong sự bảo bọc của gia đình nên hầu như cái gì đều có, khăn quàng cổ, bao tay, họa hoặc là một số đồ dùng đều là bản thân làm. Nhưng tất cả mọi thứ đều không có.
ngoại lệ, tên của một người đều được thêu ở một nơi không dễ nhìn thấy: Hạ Khương Linh.
Lưu Sầu Định cảm thấy châm biếm chúng làm sao, cô ấy lật từng cái một ra xem, một chút chỉ tiết đều không có bỏ lỡ, thứ cuối cùng còn sót lại, đó là nhật ký của Tạ Tố.
Lưu Sầu Định như trực tiếp quay về những ngày còn đi học, ở chỗ này, cô ấy nhìn thấy được một cô gái ăn mặc giả tạo và trên người mang đầy oán niệm. Có vài trang sau cuốn nhật ký được viết bằng mực đỏ: “Đi chết đi”, hết dòng này đến dòng khác, quả thực khiến cho người khác không khỏi sinh ra sự sợ hãi.
Bởi vậy có thể thấy được, Tạ Tố thật sự hận họ, ghét họ đến chừng nào.
Nhưng ngay cả khi xem hết toàn bộ nhật ký, Lưu Sầu Định thậm chí biết được không ít bí mật của Tạ Tố và Hạ Khương Linh nhưng lại không tìm thấy những vật mẫu chốt. Ngay cả khi cô ấy nghĩ rãng Tạ Tố thực sự sẽ không lưu lại bất luận chứng cứ gì, quyển nhật ký cuối cùng cũng không được bảo mật, Lưu Sâu Định lập tức nằm lấy bìa ngoài của nhật ký, cô ấy kéo mạnh một tiếng “Rẹt”, bìa bị kéo ra theo dòng chữ, một lá thư được gấp gọn gàng rơi xuống đất.
Tim Lưu Sầu Định càng lúc đập nhanh hơn, sau đó cúi xuống chậm rãi cầm nó lên.
Hạ Khương Linh cũng bừng tỉnh sau giấc ngủ, vừa mở mắt thì phác giác trời đã sáng rồi, anh ta đột nhiên quay đầu sang nhìn thấy Lưu Sầu Định đang ngủ say bên cạnh.
Hạ Khương Linh lúc này phải thừa nhận rằng bấy lâu nay trong trái tim anh ta lúc nào cũng đầy sóng gió cả, nhưng trong nháy mắt, tất cả như bình ổn trở lại. Cảm giác như được thực sự ở nhà. Thật bình yên làm sao.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng trượt xuống khuôn mặt của Lưu Sầu Định, Hạ Khương Linh dần dần có chút khó kìm lòng được, anh ta dốc hết sức đứng dậy, đúng lúc điện thoại ở đầu bàn cũng reo lên.
Hạ Khương Linh theo bản năng không muốn đánh thức Lưu Sầu Định, lập tức nhấc máy.
“Cậu chủ, ông Tạ cùng bà Tạ tới rồi ạ”
Người hầu cung kính nói.
Ngay bây giờ? Hạ Khương Linh nhíu mày, đúng lúc thật, anh ta hạ giọng: “Đón tiếp họ cho đàng hoàng, tôi sẽ lập tức xuống dưới”