“Anh yên tâm rồi”
Bữa ăn đơn giản, bốn món một canh, không ngon bằng Võ Hạ Uyên làm, nhưng lại đậm chất những món ăn của nông dân.
Trương Tấn Phong cầm đũa lên thử một miếng, dưới ánh mắt căng thẳng đang nhìn mình chằm chằm của Võ Hạ Uyên và Tô Nguyệt Đình, thấp giọng nói: “Hai người không ăn, nhìn tôi làm gì?”
Tô Nguyệt Đình thấp thỏm: “Có, có ngon không?” tuy cô lần đầu gặp chồng của Tiểu Uyên, nhưng cảm thấy người đàn ông này khí thế hơn người, tuy đã cố ý tém lại nhưng cả người vẫn như viết lên bốn chữ: Cực kì kén chọn.
“Ngon lắm” Tổng giám đốc Phong thành thật nói.
Võ Hạ Uyên thở phào: “Ăn thôi ăn thôi”
Mọi người tám chuyện, Võ Hạ Uyên biết bây giờ toàn bộ thu nhập của Tô Nguyệt Đình là từ hiệu sách người cậu để lại, mà trong quán, ngoài đọc sách, bán tranh, thi thoảng bán được một hai bức, số tiền tích góp được cũng đủ cho Tô Nguyệt Đình dùng rất lâu.
“Thực ra, lớp yoga là đầu tư lớn nhất trong đời tôi rồi, đắt lắm đó, nhưng tớ nghe nói chỗ đó chính quy lắm, tối với trẻ con, nên đăng kí” Tô Nguyệt Đình ngại ngùng cười: “Dù gì tôi cũng chỉ có một đứa con này thôi”
Trương Tấn Phong cầm ly trà uống một ngụm, rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau miệng rất tao nhã: “Có gì mà ngại đâu? Tiền cô tiêu là đi ăn trộm ăn cướp hả?”
Tô Nguyệt Đình vội lắc đầu: “Không phải không phải”
“Thế thì có sao đầu?” cuối cùng Trương Tấn Phong mới phát hiện ra người phụ nữ này có chỗ không thoả đáng lắm, đó là quá mẫn cảm, đến mức hơi tự tỉ.
Rõ ràng anh nói hơi hà khắc, nhưng Tô Nguyệt Đình nghe thế cũng thấy dễ chịu hơn nhiều, trước giờ không có ai nói với cô ấy như thế, toàn là những lời cười nhạo và chê bai.
“Nguyệt Đình, Nguyệt Đình ơi!” Đột nhiên có người hét gọi ở bên ngoài.
“Đây!” Tô Nguyệt Đình đứng lên, Võ Hạ Uyên hơi nhoài người ra, thấy một người phụ nữ trung niên.
“Nguyệt Đình, chỗ eo ở cái áo này của dì không may lại nổi, cháu giúp dì chút được không?” Người nọ hỏi.
Tô Nguyệt Đình cầm lên tay, xem một chút, cười: “Được, sáng mai dì tới lấy nhé”
“Ây da, cảm ơn cháu nhé, đây là quà sinh nhật ông nhà dì tặng năm ngoái, dì không nỡ vứt đi, nhưng tay lại vụng, ..” Người nọ quay người lấy một túi rau nhét vào tay Tô Nguyệt Đình: “Sáng hôm nay mới hái đó, cháu cầm về ăn đi”
“Không cần đâu dì Trương!” Tô Nguyệt Đình ôm rau và quần áo, chạy theo hai bước.
Dì Trương bước rất nhanh: “Về mau lên! Ngày mai dì tới đó”
Tô Nguyệt Đình bất lực cười cười, ôm đồ trở về, phát hiện Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đều đang nhìn mình.
“Còn muốn ăn gì nữa? Tôi đi làm thêm canh rau nhé?” Tô Nguyệt Đình hỏi.
“Không cần đâu, bọn tôi no rồi
Tô Nguyệt Đình hơi ngưỡng mộ: “Hạ Uyên, khẩu vị của cô tốt quá đói”
“Lần này khác, tôi còn có đứa con trai, hồi sinh nó chịu khổ nhiều lắm”Võ Hạ Uyên tiếp lời.
‘Võ Hạ Uyên quét sạch cả đĩa khoai tây xào. “Oa, còn có con rồi á, chắc chắn đáng yêu lắm!” Cô ấy nói, cầm kim chỉ ngồi trên sô pha, bắt đầu may vá, tư thế rất thành thục: “Tôi thế này không làm phiền hai người chứ?”
“Không!” Võ Hạ Uyên thầm cảm thán, trước giờ người khác khen cô vợ hiền dâu thảo,nhưng giờ so sánh với Tô Nguyệt Đình, cô xứng sao?
Không!
“Cô giúp người khác thế này, họ cho cô thù lao không?” Trương Tấn Phong hỏi.
Tô Nguyệt Đình ra hiệu cho Trương Tấn Phong nhìn rau xanh ở chân anh: “Là những thứ đó, con người dì Trương rất tốt, không giống những hàng xóm khác… Cảm thấy tôi chưa chồng mà bầu, không xinh đẹp, lại lo tôi mang thai một thân một mình, không có sức đi bán rau, nên thường xuyên tìm cách để tặng tôi đồ”
Trương Tấn Phong gật đầu, sau đó Võ Hạ Uyên nhéo anh một cái.
Trương Tấn Phong không phải kiểu người thích lo chuyện bao đồng, cũng không có thừa hơi sức và sự đồng tình. Trên đời có hàng nghìn hàng vạn người khổ đau, sống hiểu được mình là đã tốt rồi, nào có hơi mà lo người khác? Nhưng bây giờ vợ đã nói rồi, nên Trương Tấn Phong hỏi: “Những bức tranh này đều do cô tự vẽ sao?”
“Ừm, thi thoảng tâm trạng tốt thì vẽ cho vui”
“Đại sảnh công ty tôi cần, cô bán một bức bao nhiêu?” Trương Tấn Phong hỏi.
Tô Nguyệt Đình ngẩn ra một lúc, dường như buột miệng: “Hầu hết khoảng ba trăm nghìn”
“Tôi mua giá một triệu một bức” Trương Tấn Phong nói tiếp: “Sau này, vẽ xong thì cứ đưa cho Hạ Uyên”
Tô Nguyệt Đình vừa hoảng vừa mừng, lập tức đứng lên: ‘Lấy hết?”
“Chỉ cần tâm mức này, thì lấy hết”
“Không phải chứ..” Tô Nguyệt Đình bặm môi, hơi nhíu mày: “Anh, nếu các anh không cần nhiều, tôi tặng không cũng được, tôi thích Hạ Uyên, tôi coi cô ấy là bạn, cô ấy cũng chịu tới tìm tôi chơi, cho nên hai người không phải cố ý giúp tôi mà nói muốn mua tranh đâu”
“Tặng không?” Trương Tấn Phong nhíu mày: “Công ty tôi tổng cộng gần trăm tầng, mỗi tầng ít nhất ba mươi phòng làm việc loại nhỏ, cô định tặng không thật hả?”
“.” Tô Nguyệt Đình nuốt nước bọt: “Dám hỏi, công ty ngài là?”
Trương Tấn Phong thản nhiên: “Tập đoàn ET”
Tô Nguyệt Đình: “…”