Tát Lâm hít sâu một hơi, đây đây phải là bình hoa? Đây là một đáo hoa hoa ăn thịt người có vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp!
Ái Luân không biết vì sao trong tình cảnh này anh lại rất muốn vỗ tay.
Mà Lâm Tú Nhã ở bên cạnh không hít thở nổi, vừa quay qua đã hôn mê bất tỉnh.
“Tú Nhã!” Duy Nặc và Phồn Tư lo lắng mà đồng thanh hét lên.
Dù sao Phồn Tư cũng là con trai của công tước Bách Lan Lâm, vậy mà bị người ta đánh ở trong cung điện. Sau khi quản gia biết chuyện này rất nhanh đã báo cho nữ hoàng biết.
Ái Luân lo lắng Võ Hạ Uyên bị hãm hại nên chạy theo người đi trình báo cho nữ hoàng.
“Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Uyên” Ái Luân kéo tay nữ hoàng, tức giận nhìn về phía Phồn Tư: “Là do anh ta không có việc gì làm bèn lấy mũi tên bản về phía phụ nữ. Cho dù trình độ xạ thủ có giỏi tới đâu thì cũng không phải việc nên làm của đàn ông, thật là rất độc ác, nhỏ nhen!”
Trên đầu Phồn Tư còn dính cỏ dại, vẻ mặt anh ta rất khó coi. Dù sao bị một người phụ nữ đánh thành ra như vậy thì thật sự khó có thể chấp nhận.
Nữ hoàng vô cùng khó hiểu: “Phồn Tư, vì sao cậu lại làm như vậy?”
“Còn không phải do Lâm Tú Nhã sao!”
Nhắc tới tới Lâm Tú Nhã, Ái Luân liền nhịn không được tức giận: “Cô ấy ăn không hết những gì Hạ Uyên làm, mẹ, mẹ cũng biết Tú Nhã quý giá thế nào rồi đấy, sau đó Phồn Tư mang hết mọi chuyện đổ cho Hạ Uyên”
“Tôi không có!” Phồn Tư phản bác.
“Vậy anh bị bệnh gì?” Ái Luân ép hỏi: “Anh đã nghe được chuyện gì từ những người nhiều chuyện kia?”
Tâm An đang giúp Lâm Tú Nhã đi vào nghe thấy thế liền vội vàng rụt cổ lại.
Sau khi Lâm Tú Nhã được Duy Nặc bế về phòng rất nhanh đã tỉnh lại. Cô ta không quan tâm điều gì mà nôn nóng chạy tới đây.
Nữ hoàng vừa thấy Lâm Tú Nhã đến thì trái tim bà như bị nhồi máu cơ tim. Không nói đến việc Hạ Uyên có phải là người khơi mào trước hay không, chỉ bằng việc trong khoảng thời gian ngắn này Hạ Uyên đã chữa khỏi bệnh cho bà thì nữ hoàng cũng không thể trừng phạt cô.
Càng không nói đến là vì Lâm Tú Nhã, trong lòng nữ hoàng không cần suy nghĩ đã hoàn toàn đứng về phía Võ Hạ Uyên. Thậm chí bà còn suy nghĩ có nên bớt chút thời gian tìm công tước Bách Lan Lâm nói một tiếng hay không.
Bà đã đền cho ông ấy một đứa con trai thì chung quy cũng không thể để cho hoàng thất lại mất đi một người tài giỏi.
“Mẹ” Duy Nặc đứng cạnh Lâm Tú Nhã, rõ ràng có ý bảo vệ cô ta.
Nữ hoàng chẳng buồn nhìn tới bọn họ, mà hỏi Phồn Tư: “Có phải như Ái Luân nói không?”
Phồn Tư không nói gì.
Nữ hoàng chợt cười lạnh một tiếng: “Cũng đúng. Cậu không thường xuyên ra vào cung điện mà lại có thể hiểu rõ mọi chuyện ở nơi này như lòng bàn tay. Phồn Tư, tôi đã đánh giá thấp gia tộc các cậu rồi”
“Nữ hoàng?” Bỗng nhiên Phồn Tư có cảm giác sợ hãi.
“Cậu dám nói cậu không có tai mắt ở đây không?” Khuôn mặt nữ hoàng trầm xuống: “Phồn Tư, nếu không phải vì bố cậu thì bây giờ cậu đã bị lôi ra ngoài rồi”
Tâm An năm chặt bàn tay lại. Cô đi theo.
Lâm Tú Nhã bởi vì hoàng tử Duy Nặc đối xử rất tốt với cô ta, cho nên sinh ra cảm giác hư vinh và tự hào. Ở trong cung điện cô không để ai vào mắt, nhưng cũng không bao gồm nữ hoàng.
Nữ hoàng chú ý tới biểu hiện khác thường của Tâm An, ánh mắt lạnh lùng: “Phồn Tư, rốt cuộc là ai ở trước mặt cậu nói linh tinh?”
Phồn Tư cúi đầu: “Nữ hoàng, là sai lầm của tôi”
Nữ hoàng tức giận cười. Bà không nghĩ ra rốt cuộc Lâm Tú Nhã có sức hấp dẫn gì mà có thế làm cho Duy Nặc và Phồn Tư mê muội đến thế.
“Nữ hoàng, tất cả là lỗi của tôi” Lâm Tú Nhã nhẹ giọng, còn chưa nói xong cô ta đã ra vẻ mặt tủi thân: “Cầu xin người đừng trừng phạt người nào”
Nữ hoàng coi như không nghe thấy, đứng dậy rời đi.
Duy Nặc bất mãn: “Mẹ”
“Duy Nặc!” Nữ hoàng lạnh lùng. Thân là nữ hoàng một nước, bà không thể để người ta nghỉ ngờ: “Mẹ mới là chủ nhân nơi này, con muốn thay mẹ làm chủ sao? Vậy thì chờ mẹ chết đi! Tôi đã cho các cậu mặt mũi thì cũng một vừa hai phải thôi”
Đây là lần đầu tiên nữ hoàng dùng giọng nghiêm túc nói chuyện với Duy Nặc như thế.
Có thể thấy được bà ấy đã hết kiên nhẫn.
Chờ nữ hoàng đi rồi, Hạ Uyên cười nhạo: “Một ván bài đẹp như thế lại bị đánh hỏng rồi”