Nụ cười trên mặt Võ Hạ Uyên dân dân nhạt đi, thật ra ban đầu cô rất hâm mộ Diệp Vĩ Thanh, nhưng không ngờ người đàn ông này cũng chỉ là mấy lời đồn đại.
‘Võ Hạ Uyên đâu hiểu rằng bởi vì thích, tất cả những thứ tốt hay xấu của đối phương đều sẽ tăng lên gấp bội lần.
“Đây là phòng nghỉ của tôi, tôi đưa cô đi…”
Diệp Vĩ Thanh đột nhiên im lặng, nhíu mày nhìn về phía cửa.
Cửa phòng riêng khép hờ, bên trong truyền ra âm thanh phóng đãng của phụ nữ: “Diệp Vĩ Thanh! Diệp Vĩ Thanh!”
Võ Hạ Uyên sửng sốt, lá gan của Lâm Diệu Thương thật lớn!
Không đợi Võ Hạ Uyên ngăn cản, Diệp Vĩ Thanh đã đẩy cửa đi vào trong. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Võ Hạ Uyên hít vào một hơi lạnh.
Lâm Diệu Thương bị một người đàn ông phục vụ đè lên bàn, hai bên lao vào nhau như: củi khô lâu ngày gặp lửa, tràn ngập cả căn phòng, đập vào mắt Võ Hạ Uyên chính là người đàn ông phục vụ trên người không một mảnh vải, liền vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
“Có người tới?” Người đàn ông phục vụ vừa quay đầu vừa dùng sức.
Tay của Lâm Diệu Thương luồn vào trong kẽ tóc của người đàn ông phục vụ, giọng nói tràn đầy dục vọng: “Có người nào tới đâu, không có ai, chúng ta tiếp tục đi Diệp Vĩ Thanh”
Trong mắt Diệp Vĩ Thanh hiện lên một đám mây đen, một lúc lâu sau, trầm giọng nói: “Xong chưa?”
“Ảnh, ảnh đế Thanh?!” Người đàn ông phục vụ lập tức mềm nhũn, liền rút ra khỏi cơ thể Lâm Diệu Thương.
Lâm Diệu Thương còn có chút mờ mịt, khẽ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vĩ Thanh đứng ở cửa, tiếc là cô ta vẫn chưa tỉnh, giấy giụa, lảo đảo nhào về phía Diệp Vĩ Thanh, vẻ mặt vừa thẹn thùng vừa hưng phấn: “Diệp Vĩ Thanh, anh đã đến đây tìm em rồi? Em biết… “
Diệp Vĩ Thanh vốn không để cho Lâm Diệu Thương lại gần, cầm một chậu nước nhỏ dùng để trang trí ở bên cạnh, tạt nước vào mặt Lâm Diệu Thương.
Lâm Diệu Thương ngạc nhiên, sau đó ánh mắt có chút rõ ràng hơn, đến khi thật sự nhìn thấy rõ Diệp Vĩ Thanh, trong mắt chứa đựng đầy vẻ hoảng sợ cùng tuyệt vọng.
“Diệp, Diệp Vĩ Thanh ..” Giọng nói của Lâm Diệu Thương run run.
Diệp Vĩ Thanh dời tầm mắt: “Trước tiên hãy mặc quần áo vào đã”
Lâm Diệu Thương bồng nhiên bừng tỉnh, lập tức xoay người, mất rất nhiều sức mới cài được cúc áo, cô nhìn người đàn ông phục vụ đứng một bên với vẻ mặt nhục nhã: “Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy với tôi?”
Người đàn ông phục vụ cũng nhanh nhẹn mặc xong quần áo: “Hừ” một tiếng với Lâm Diệu Thương nói: “Tôi đang giao đồ cho khách trên lầu hai, không phải là cô đột nhiên tiến đến ôm tôi sao? Bây giờ còn giả bộ cái gì?!”
Diệp Vĩ Thanh đột nhiên nhìn người đàn ông phục vụ: “Cút!”
Người đàn ông phục vụ không dám đắc tội với Diệp Vĩ Thanh, sắc mặt vô cùng xám xịt, vội vàng xông ra cửa.
Lâm Diệu Thương quay người quỳ xuống bò đến bên chân Diệp Vĩ Thanh, cô ta muốn túm lấy gấu quần của người đàn ông nhưng, lại bị Diệp Vĩ Thanh khế tránh ra.
Lâm Diệu Thương như bị bóp cổ, ngay cả âm thanh nghẹn ngào cũng đột nhiên dừng lại, một lúc sau cô ta mới nhàn nhạt nói: “Anh chán ghét em sao?”
Diệp Vĩ Thanh thật lâu mới trả lời: “Lâm Diệu Thương, tôi hỏi cô, cô như vậy cô có chán ghét bản thân mình không?”
Lâm Diệu Thương cản đầu ngón tay, không nói gì.
Diệp Vĩ Thanh quay đầu nhìn Võ Hạ Uyên “Cũng xin cô Uyên tạm thời tránh đi”
Cô Uyên? Lâm Diệu Thương chợt nhìn về phía cửa, phát hiện Võ Hạ Uyên với vẻ mặt bình tĩnh.
“Cô! Là cô!” Giọng nói của Lâm Diệu Thương đột nhiên sắc bén: “Là cô hãm hại tôi!”
“Tôi?” Võ Hạ Uyên bình tĩnh: “Sao tôi lại hãm hại cô?”
“Thế sao cô không bị gỉ?!” Hai mắt của Lâm Diệu Thương đỏ ngầu, trông có vẻ như hận không thể nuốt sống Võ Hạ Uyên: “Sao cô có thể không bị gì!”
Võ Hạ Uyên dẫn dắt từng bước nói: “Cô Thương quên rồi? Tôi không uống ly rượu cô mời, tôi uống ly khác”
Lâm Diệu Thương hoàn toàn không còn lý lần như vô thức rống lên: “Hai ly đều có thuốc!” Sau khi cô ta rống lên lời này, trong đầu chợt “Âm” một tiếng, sau đó ngồi sụp xuống đất, cũng không dám nhìn Diệp Vĩ Thanh.
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Lâm Diệu Thương muốn hạ thuốc cho Võ Hạ Uyên, vì để cho an toàn, cô ta đều bỏ thuốc vào hai ly, để huỷ hoại Võ Hạ Uyên, cô ta không chút do dự lôi mình xuống nước.
‘Võ Hạ Uyên nhìn thấy mục đích đã đạt được, liền muốn tút lui: ‘Ảnh đế Thanh từ từ lo liệu, tôi đi trước đây.”
Diệp Vĩ Thanh đột nhiên nói: “Theo ý của Lâm Diệu Thương, tại sao cô không bị gì?”
‘Võ Hạ Uyên cố làm ra vẻ bí ẩn: “Cho răng tôi thật sự sẽ uống?”
Diệp Vĩ Thanh: “Cô… Cô nói muốn lên tầng hai dạo chơi, cũng chỉ muốn xem Lâm Diệu Thương mất mặt? Cô đang lợi dụng tôi?”
“Lợi dụng?” Võ Hạ Uyên khẽ lặp lại thêm một lần: “Ảnh đế Thanh, ban đầu tôi vốn định tuỳ ý đi một mình, là bản thân anh muốn đi Diệp Vĩ Thanh không nói nên lời “Võ Hạ Uyên côi” Lâm Diệu Thương hét lớn về phía Võ Hạ Uyên, nhưng Diệp Vĩ Thanh lại đóng cửa phòng, thuận thế đẩy Lâm Diệu Thương vào trong.
Không biết Diệp Vĩ Thanh xử lý như thế nào, đến lúc anh ta quay trở lại, cả người vô cùng uể oải, Võ Hạ Uyên không nhìn thấy Lâm Diệu Thương đâu.
“Này?” Đạo diễn Lâm đã uống say bí tỉ: “Diệp Vĩ Thanh, Lâm Diệu Thương đâu? Đây là người đại diện của cậu…”
“Sau này không phải nữa rồi” Diệp Vĩ Thanh trầm giọng cắt ngang.
Đạo diễn Lâm sửng sốt trong chốc lát, hoặc là đã uống say rồi, hoặc là đã tỉnh cả người, quay đầu nói chuyện với người bên cạnh.
Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, cho dù trước đây Diệp Vĩ Thanh có biết hay không, bây giờ anh ta đã biết toàn bộ tâm tư của Lâm Diệu.
Thương đối với anh ta, Lâm Diệu Thương bị người khác đè lên, nhưng trong miệng lại gọi tên của Diệp Vĩ Thanh, người nghệ sĩ cùng người đại diện, là một điều cấm ky ngầm trong ngành giải trí.
“Cô Uyên hài lòng chưa?” Diệp Vĩ Thanh nhìn Võ Hạ Uyên hỏi.
Đỗ Minh Thông ngẩng đầu, căng thẳng nhìn bọn họ.
‘Vẻ mặt Võ Hạ Uyên vẫn như thường: “Anh Thanh, trong lòng có quỷ, sẽ bị quỷ ăn. Ly rượu đó cũng không phải là do tôi làm”
“Thế cô.
“Làm ơn báo oán cũng không phải là tác phong của tôi” Võ Hạ Uyên cắt ngang: “Là anh Thanh tự cho là mọi chuyện như vậy”
Sắc mặt Diệp Vĩ Thanh vô cùng khó coi, cầm lấy ly rượu uống cạn sạch. Người phụ nữ này có cố tình không? Diệp Vĩ Thanh tự hỏi Đỗ Minh Thông ném một ánh mắt dò hỏi nhìn Võ Hạ Uyên, Võ Hạ Uyên khẽ lắc đầu, ra hiệu em không cần phải để ý đến.
Tám giờ tối, Võ Hạ Uyên nhận được một cuộc gọi, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi “Này, này, này” Đạo diễn Lâm giữ Võ Hạ Uyên lại: “Làm gì mà đi sớm thế?
Vẻ lo lắng trên mặt Võ Hạ Uyên thế nào.
cũng không thể che giấu được: “Đạo diễn Lâm, lần sau tôi tới nhà hỏi thăm! Tối nay tôi phải đi rồi, có chuyện ở nhà”
“Chuyện gì thế?” Đạo diễn Lâm không muốn buông tay.
“Bạn trai tôi bị bệnh” Võ Hạ Uyên vô thức xoa xoa đầu ngón tay, hận không thể lập tức bay về nhà ngay.
‘Võ Hạ Uyên vẫn luôn bình tĩnh trầm ổi hiếm khi xúc động mạnh như vậy, đạo diễn Lâm cứ tưởng là bệnh nặng, vội buông người ra: “Được được được, cô đi đi”
Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trần Duy Hòa: “Đưa Đỗ Minh Thông về nhà nhé.”
“Vâng, vâng ạ!” Trần Duy Hòa gật đầu liên tục, còn tưởng rằng tổng giám đốc Phong bị bệnh?
Cho đến khi Võ Hạ Uyên rời đi, vẻ mặt Diệp Vĩ Thanh vẫn còn đờ ra, hóa ra là cô cố ý… Cô sẽ sốt ruột và để ý đến một người cuồng nhiệt như vậy.
Diệp Vĩ Thanh dựa vào sô pha, từ từ nhắm mắt.
Là điện thoại của Phùng Bảo Đạt gọi đến, nói chiều nay sắc mặt của Trương Tấn Phong rất khó coi, Phùng Bảo Đạt hiếm thấy kiên quyết phải để anh ta đo nhiệt độ cơ thể, hơn ba mươi bảy độ, mặc dù là sốt nhẹ nhưng sức khoẻ của Trương Tấn Phong cũng không được như lúc trước, một chút bệnh thôi cũng sẽ vô cùng nghiêm trọng, Võ Hạ Uyên cũng không yên lòng.
Trên đường đi, Võ Hạ Uyên gọi điện cho Diệp Sâm, rốt cuộc thì vấn đề về tim của Trương Tấn Phong, Diệp Sâm là người rõ nhất.
Võ Hạ Uyên chỉ mất có hai mươi phút về đến nhà, vừa mở cửa ra thì đã nhìn thấy Phùng Bảo Đạt lo lắng đứng ở phòng khách, Trương Tấn Phong năm trên ghế, đã tỉnh lại.
“Sao không vào phòng ngủ?” Võ Hạ Uyên vừa hỏi vừa bước nhanh về phía Trương Tấn Phong.
“Tổng giám đốc Phong vừa vào cửa là đã nôn ra, nói không muốn đi” Phùng Bảo Đạt giải thích