Họ “Lý” tương đối hiếm, trước giờ chỉ có một Lý Dư Nhiên.
Lý Dư Nhiên không cam tâm chịu tội như vậy, cô ta gửi cho luật sư một lá đơn để chứng minh sự vô tội của mình, nhưng loại chuyện này một khi đã bị lộ ra, sẽ rất khó để có thể minh oan được.
Tuy Võ Hạ Uyên không tham gia vào làng giải trí nhưng cũng biết rằng người đứng sau của Lý Dư Nhiên có thế lực rất lớn. Trong tình huống này có thể nổ ra scandal như vậy, ngoài Trương Tấn Phong làm thì dường như không còn ai cả. Vậy điều này không phải chứng minh những người đuổi theo cô trên đường cao tốc là do Lý Dư Nhiên cử đến sao?
Suy nghĩ sâu hơn chút nữa, Võ Hạ Uyên thậm chí còn nghi ngờ không biết Lê Thành Danh xuất hiện tình cờ như thế, có phải đã sớm liên kết cùng Lý Dư Nhiên rồi hay không?
Nếu như là trước đây, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không tự dưng nghỉ ngờ vô căn cứ như vậy, nhưng lần này thì khác, cuối cùng cô cũng đã nhìn thấy bộ mặt thật của Lê Thành Danh.
Hóa ra dưới vẻ bề ngoài tưởng chừng dịu dàng như ánh mặt trời ấy lại là một trái tim ngập tràn âm u và toan tính.
Mười giờ tối, ngoài hành lang vang lên tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên đứng dậy đón Trương Tấn Phong, cầm lấy chiếc áo vest trong tay anh, cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông, tâm trạng anh có vẻ rất tốt.
“Anh ăn tối chưa?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Trương Tấn Phong lắc đầu, sau đó nheo mắt nhìn cô: “Sao thế, em không nấu cơm cho anh à?”
“Nấu rồi” Võ Hạ Uyên bật cười: “Nấu món mỳ anh thích ăn nhất, để em mang ra cho anh.”
Trương Tấn Phong nhìn bóng lưng của Võ Hạ Uyên, chuyện này cả đời cũng không nên để cho cô biết.
“Chỗ Lý Dư Nhiên kia… Là ý của anh à?”
Võ Hạ Uyên nhìn Trương Tấn Phong ăn gần xong rồi mới lên tiếng.
*Ừ” Trương Tấn Phong gật đầu một cái: *Võ Hạ Uyên, em không cần bận tâm về việc của Lý Dư Nhiên, còn với Lê Thành Danh, em phải cắt đứt hoàn toàn liên lạc với anh ta, anh ta có bệnh đấy”
Võ Hạ Uyên tưởng anh nói châm chọc nên cũng hùa theo: “Đúng là có bệnh.”
“Thật sự là bị bệnh” Trương Tấn Phong day nhẹ huyệt thái dương, vẻ mặt nghiêm túc: “Mẹ anh ta bị bệnh tâm thần, có tính di truyền, không chỉ có như vậy” Người đàn ông ngả người ra sau, giọng trầm xuống: “Còn tìm ra được một vài thứ khác.”
“Thứ gì?” Võ Hạ Uyên kinh ngạc.
“Em còn nhớ Hạ Ngọc Hà không?” Ánh mắt Trương Tấn Phong trầm xuống.
“Còn nhớ.”
“Em cho rằng cô ấy bị tai nạn xe ngoài ý muốn sao?” Trương Tấn Phong hừ lạnh: “Lê Thành Danh này, anh ta đã phát điên rồi, thậm chí không còn sợ bất cứ điều gì nữa”
“Là Lê Thành Danh làm sao?” Võ Hạ Uyên hoảng hốt, lập tức đứng lên.
Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng nặng nề: “Là anh đã đánh giá thấp Lê Thành Danh”
Im lặng một hồi lâu, Võ Hạ Uyên đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Tấn Phong, là Lê Thành Danh gửi bức ảnh cho Vũ Tuyết Mai đúng không?”
Trong lòng Trương Tấn Phong chợt xao động, anh có phần bất lực nhìn Võ Hạ Uyên, có đôi lúc anh phải kinh ngạc trước sự thông minh của người phụ nữ này, nhưng cũng có lúc anh hy vọng cô đừng thông minh như vậy.
Chuyện này cứ nhắc đến một lần, sẽ là một lần Võ Hạ Uyên nhớ tới nỗi đau mất con.
“Hạ Uyên” Trương Tấn Phong đi đến trước mặt cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi: “Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, chúng ta vẫn có thể có con mà.”
Với tính cách trước đây của Trương Tấn Phong, anh sẽ đưa tất cả những bằng chứng ra trước mặt Võ Hạ Uyên, nói cho cô biết Lê Thành Danh chính là kẻ đã hại chết đứa bé của anh và cô. Chẳng phải là Lê Thành Danh thích Võ Hạ Uyên hay sao? Anh sẽ làm cho anh ta mãi mãi mất đi tư cách đó. Nhưng giờ đây anh chỉ cần Võ Hạ Uyên có thể chịu ít tổn thương đi một chút, còn lại những điều khác đều không đáng nhắc tới Trương Tấn Phong trước giờ làm việc vô cùng dữ dội, chỉ ra tay một lần là đạt được mục đích, nhưng với Võ Hạ Uyên, anh đã do dự rất nhiều lần.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh cũng hiểu ra là do bản thân đã lưu luyến cô.
Anh thích cô.
€ó thể còn hơn cả thích.
“Đừng đau lòng” Trương Tấn Phong nhìn thấy vành mắt Võ Hạ Uyên đã đỏ hoe, đau lòng xoa nhẹ đôi mắt của cô.
“Sao anh ta có thể làm như vậy?” Võ Hạ Uyên thì thào. Lê Thành Danh ở trước mặt cô luôn bày ra bộ dạng vô hại, dịu dàng, nhưng sau lưng lại làm ra chuyện tổn thương cô.
Ngoài miệng nói là thích, nhưng lại tàn nhấn hơn bất cứ ai. Sau khi cô mất con, anh ta vẫn còn có mặt mũi thổ lộ tình cảm với cô, không ngừng nói bóng gió, lợi dụng cô. Ngay cả Phạm Thùy Dương làm việc trong cửa hàng của cô cũng không buông tha.
Anh ta như một con rần lúc nào cũng nghĩ đến việc cẳn chết con mồi.
Lòng biết ơn của Võ Hạ Uyên dành cho anh ta lập tức đã trở thành sự căm hận đến từng xương tủy.
“Lê Thành Danh sẽ phải trả giá” Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng, việc liên quan đến đứa bé, cả nhà họ Vũ còn bị anh truy cứu, huống hồ là Lê Thành Danh.
Trương Tấn Phong ở cùng Võ Hạ Uyên vài ngày mới thấy tâm tình cô tốt hơn một chút.
Đồng thời, cuộc họp thường niên của Phong Thiên cũng đã được lên lịch trình, những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp sẽ đến tham dự. Trương Tấn Phong đã sớm quen từ lâu, nhưng bây giờ thân phận của Võ Hạ Uyên đã là bà Trương, nên cô không thể để mắc sai lầm Trương Tấn Phong vô cùng nuông chiều cô: “Không sao đâu, nếu bị mất mặt thì anh lại tìm về giúp em”
Võ Hạ Uyên như không nghe thấy gì, bắt đầu cẩn thận chuẩn bị trước những công việc liên quan.
Cuối cùng cũng tới ngày diễn ra buổi họp thường niên, Võ Hạ Uyên vẫn rất căng thẳng, cô mặc một chiếc váy dài màu xanh ngọc bích, mái tóc đang được nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc. Vốn dĩ cô không cần trang điểm cũng đã đẹp rạng rỡ, nay còn được tỉ mỉ tô vẽ, quả thật ngay cả Trương Tấn Phong đã nhìn qua đủ loại nhan sắc cũng không chịu nổi trước vẻ đẹp này.
Trần Quốc Bảo không lay chuyển được cụ ông nhà mình nên cũng đến tham dự. Anh đang ngồi đợi Trương Tấn Phong dưới sảnh lớn thì nghe thấy động tĩnh trên tầng trên.
Vừa ngước mắt nhìn lên thì lập tức bị chấn động, liên tục ho khan không ngừng, ánh mắt cứ dán lên người Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên trong lòng không khỏi thấp thỏm, lo lắng hỏi: “Sao thế, không đẹp sao?”
Trần Quốc Bảo liên tục xua tay, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Chị dâu, quá tuyệt rồi!”
Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thẳm, anh lấy áo khoác cuốn một vòng quanh người Võ Hạ Uyên, sau đó ra hiệu cho cô lên xe trước. Sau khi Võ Hạ Uyên rời đi rồi, Trần Quốc Bảo liên võ mạnh vào cánh tay của Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, cậu thật may mắn! Chị dâu đẹp thế này, chỉ một giây sẽ làm gục ngã 80% số người ở đây”
“Là 100%” Trương Tấn Phong sửa lại, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trần Quốc Bảo: “Nếu còn dám nhìn cô ấy như vậy, tôi sẽ móc.
hai tròng mắt của cậu ra”
“Cậu…” Trần Quốc Bảo sửng sốt, anh ấy biết Trương Tấn Phong đối với Võ Hạ Uyên có chút khác biệt, nhưng không ngờ lại thích đến như vậy!
Cuộc họp thường niên hội tụ rất nhiều nhân vật nổi tiếng, dưới ánh đèn sáng rực rỡ, Trương Tấn Phong nắm tay Võ Hạ Uyên bước từ trên xe xuống, nét mặt hai người đều mang theo nụ cười nhàn nhạt, khẽ gật đầu với phía truyền thông “Như thế này không phải là ổn rồi sao?”
Trương Tấn Phong thì thầm với Võ Hạ Uyên – “Đừng sợ”
Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi: “Vâng.”
Mọi người đã đến đông đủ, sau lời chào hỏi ngắn gọn, Trương Tấn Phong lên sân khấu đọc bài diễn văn, trong hội trường lúc này chỉ còn lại một ngọn đèn pha, Trương Tấn Phong bình tĩnh đứng ở trung tâm, gương mặt anh vô cùng tuấn tú. Võ Hạ Uyên lặng lế nhìn anh, cô đột nhiên hiểu ra tại sao lại có nhiều người kiêng dè anh, kính trọng anh đến thế. Anh như được sinh ra để đối mặt với sự chú ý của hàng vạn người.
Mà người này chính là chồng của cô… Võ Hạ Uyên đột nhiên cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Một tràng pháo tay nhiệt liệt cắt ngang dòng suy nghĩ của Võ Hạ Uyên, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác vô cùng tự hào, cô cũng cùng mọi người vỗ tay tán thưởng anh Một lúc sau, Lý Dư Nhiên cũng tới.