‘Võ Hạ Uyên vất vả cử động ngón tay. Cô chết lặng nhìn chăm chằm trần nhà thầm cảnh cáo bản thân mình lần sau nhất định không được mềm lòng!
“Dậy đi em” – Trương Tấn Phong vừa cài cúc áo sơ mi vừa trầm giọng cười nói: “Tiệc rượu sắp kết thúc rồi, ít nhất cũng phải chào hỏi lần nữa chứ?
‘Võ Hạ Uyên bổ nhào về phía Trương Tấn Phong: “Anh còn không biết xấu hổ mà nói thế à”
Trương Tấn Phong thuận thế ôm lấy cô, mặc lại lễ phục cho Võ Hạ Uyên, miệng cũng không nhàn rỗi nói: “Lễ phục lần này chọn tốt thật, lúc cởi ra không cần tốn sức!”
Võ Hạ Uyên: Tới khi họ mặc quần áo xong, Trương Tấn Phong vừa mở cửa thì thấy Hạ Khương Linh và Lưu Sầu Định đang tựa vào bức tường đối diện. Hai người đứng cạnh nhau rất ngay ngắn, đầu quay sang hai bên, trên mặt đây vẻ ghét bỏ, giống như người vừa mới hoan ái không phải bọn họ.
Nghe thấy động tĩnh Hạ Khương Linh quay đầu nhìn, sắc mặt sâu xa khó hiểu có hút hăng hái nói: “Tổng giám đốc Phong, chắc hẳn có lẽ hai người cũng mở cửa phòng sau khi chúng ta đi vào đúng chứ?”
Trương Tấn Phong sửa ống tay áo đáp lại: “Đúng vậy, có sao không?”
“Không sao cả” Hạ Khương Linh đầy thâm ý: “Suốt hai tiếng đồng hồ đấy Tổng giám đốc Phong à”
Trương Tấn Phong nghe vậy nhíu mày nhìn về phía Hạ Khương Linh: “Cậu ngưỡng mộ à?”
Hạ Khương Linh: “..”
“Nếu thật sự không được thì tìm một bác sĩ Đông y khám xem, khá là đáng tin cậy”
Trương Tấn Phong nói.
Hạ Khương Linh: Võ Hạ Uyên khẽ chọt Trương Tấn Phong từ phía sau. Miệng người này thật lài Võ Hạ Uyên lại nhìn về phía Lưu Sầu Định, phát hiện cô ấy như thể không quan tâm chút nào tới động tĩnh bên này. Không biết có phải do ánh đèn mà trong mắt cô ấy có màu của nước rất sâu.
‘Võ Hạ Uyên đột nhiên hiểu rằng, Lưu Sầu Định đang tủi thân.
Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì…
Vì Trương Tấn Phong mà rất nhiều người trong lĩnh vực kinh doanh ngồi rất lâu trong phòng khách. Nếu họ có thể có được sự coi trọng của Trương Tấn Phong thì lo gì không thể phát đạt đây?
Họ không đi thì những cô gái đi cùng họ cũng không thể đi, những người còn lại thì mang tâm thế coi náo nhiệt.
Vì vậy khi Võ Hạ Uyên bọn họ đi xuống thì phát hiện dường như cũng có rất nhiều người.
Trương Tấn Phong đối diện hai bên trái phải chen chúc nhau mà tới. Anh đưa mắt nhìn Võ Hạ Uyên một cái rồi đi vào trong đám đông nhân tiện nói “mời bước đi cùng Hạ Khương Linh trong ánh nhìn của mọi người.
Hạ Khương Linh: “..” Thế này là ý nói rằng anh ta xung đột sẵn với Trương Tấn Phong sao?
Võ Hạ Uyên kéo Lưu Sầu Định tìm được một chỗ ngồi ở góc yên tĩnh tránh được những ánh nhìn thăm dò đầy vẻ lắm chuyện cùng ý đồ xấu.
Thấy Võ Hạ Uyên im lặng lúc lâu, Lưu Sầu Định hẳng giọng: “Chị Uyên, chị không có gì muốn hỏi sao?”
“Em muốn nói thì nói, không muốn thì thôi” Võ Hạ Uyên cười cười: “Đây được coi là chuyện riêng”
Thật ra là lấy lui làm tiến.
Hai tay Lưu Sầu Định vò bông hoa trên váy, sắc mặc bỗng thả lỏng hơn nhiều.
“Chị Uyên, em nói chuyện với chị được.
không?” Lưu Sầu Định hỏi.
‘Võ Hạ Uyên gật đầu: “Đương nhiên” Dù sao thì cuối cùng Lưu Sầu Định cũng sẽ nói hết ra.
Trương Tấn Phong bên kia xử lý rất nhanh Lúc qua đón Võ Hạ Uyên anh nở nụ cười trên môi, còn sắc mặc Hạ Khương Linh khá khó coi.
“Anh lại hành hạ cậu ta rồi à?” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng hỏi Trương Tấn Phong nhìn thoáng qua Lưu Sâu Định đang hồn vía lên mây phía sau rồi sáp lại gần nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Không phải, Hạ Khương Linh hoàn toàn là mình giận mình” – Anh dừng lại một chút rồi nói: “Cậu ta nghiêm túc với Lưu Sầu Định”
Mà càng nghiêm túc lại càng không thể tha thứ.
‘Võ Hạ Uyên gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Biết Võ Hạ Uyên có chuyện muốn nói với Lưu Sầu Định nên Trương Tấn Phong lái xe tới dưới tòa nhà Thiên Thần, sau đó chặn trước cửa phòng làm việc của Phạm Minh Trạch đang chuẩn bị tan sở.
Phạm Minh Trạch: “Tổng giám đốc Phong, tôi đã mệt cả ngày rồi”
Trương Tấn Phong gật đầu: “Ừ, nào, tôi xem Báo cáo thành tích tháng 3 này của Thiên Thần một chút”
Phạm Minh Trạch: “..”
Bên này, Võ Hạ Uyên đưa Lưu Sầu Định về văn phòng của họ.
Võ Hạ Uyên đi rót nước còn Lưu Sầu Định thì mở cửa nhìn núi: “Chị Uyên, bây giờ Hạ Khương Linh tự tìm tới sự việc sẽ rắc rối lắm”
Võ Hạ Uyên: “Có chị với Trương Tấn Phong thì chút phiền phức chẳng đáng gì”
“Nhưng… anh chị không thể ngăn được miệng của mọi người”
Võ Hạ Uyên quay đầu thì thấy hốc mắt của Lưu Sầu Định bỗng đỏ.
“Chị Uyên, bản thân em đang gánh một mạng người.”
Võ Hạ Uyên nghe vậy nhíu mày thật sâu: “Em nói gì cơ?”
“Ít nhất như Hạ Khương Linh cho rãng em đã hại chết Tạ Tố” Lưu Sầu Định bỗng nghẹn ngào. Ngay khi bắt đầu đã nói ra bí mật lớn nhất trong lòng. Cảm xúc sau đó liền sụp đổ.
nước mắt Lưu Sầu Định rơi như mưa. “Tạ Tố là thanh mai trúc mã của Hạ Khương Linh, cô ấy rất yêu Hạ Khương Linh, nhưng sau này em quen biết với Hạ Khương Linh ở đại học, bọn em tán thưởng lẫn nhau nên rất nhanh đã yêu nhau. Nhưng Tạ Tố đã phát điên..”
“Cô ta… làm sao?” Võ Hạ Uyên đã hơi hiểu.
Vẻ mặt Lưu Sầu Định tuyệt vọng tột độ: “Em nhớ rõ ngày hai tháng bảy của hai năm trước, Tạ Tố mời em đi công viên đầm lầy nói rằng muốn nói rõ mọi chuyện.
Lúc đó em rất yêu Hạ Khương Linh nên em nghĩ nếu Hạ Khương Linh chỉ có tình cảm anh em với Tạ Tố thì sao em không thể đấu tranh? Em lại không phải người thứ ba. Với cả lúc đó em vốn không nghĩ kỹ tại sao Tạ Tố lại chọn công viên đâm lầy”
Lưu Sầu Định nói tới đây hít sâu một hơi: “Em đã uống đồ mà Tạ Tố đưa, sau đó mơ mê ngủ thiếp đi. Sau khi tỉnh lại thì đang trên một chiếc du thuyền, có lẽ là Tạ Tố thuê”
Trái tim Võ Hạ Uyên thình thịch hai cái: “Vậy Tạ Tố đâu?”
“Đã chết” Lưu Sầu Định lạnh lùng nói: “Thi thể ngay bên du thuyền, lúc đó em vừa mở mắt đã nhìn thấy” Bả vai cô ấy run rẩy: “Da của Tạ Tố ngâm trong nước đã trở nên trắng dã.”
Võ Hạ Uyên như đang nghe câu chuyện kinh khủng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó em đã báo cảnh sát” Lưu Sầu Định tiếp tục nói: “Thời gian đầu phía cảnh sát nghi ngờ em nhưng không có bằng chứng, mà trong người em thật sự có thành phần thuốc an thần. Căn cứ theo thời gian tính toán thì lúc Tạ Tố chết em đang trong tình trạng hôn mê”
“Tự sát à?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Đúng, phán đoán là tự sát”
“Vậy Hạ Khương Linh còn ầm ï cái gì?”
Lưu Sầu Định nhìn sang: “Sai là sai ở chỗ trước khi em gặp Tạ Tố trả lời một tin nhắn của cô ấy. Tạ Tố nói nếu em không buông Hạ Khương Linh ra thì cô ấy sẽ tự sát, thậm chí có thế khiến Hạ Khương Linh mãi mãi nhớ về cô ấy. Lúc đó em bị Tạ Tố làm phiền không chịu được nên đã trả lời một câu cô muốn chết thì đi chết đi”
Cô ấy lấy cái chết ra ép em đã không một hai lần, em cảm thấy rất phiền và bực mình.
Mà trước khi Tạ Tố chết còn gửi một tin nhắn cho Hạ Khương Linh, nói gì mà Lưu Sầu Định em, chúc hai người hạnh phú: Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Chuyện này không hợp lý, vừa nhìn đã biết Tạ Tố đi tới sự cực đoan không liên quan lắm với em”
“Nhưng lại vì em mà chết. Chị Uyên, nói thế nào cũng là một mạng người. Hạ Khương.
Linh hồi nhỏ không được yêu thương trong nhà họ Hạ. Đường đường là cậu chủ nhà họ Hạ lại thường xuyên bữa đói bữa no, Tạ Tố luôn âm thầm giúp đỡ anh ấy.
Cho tới khi hai người trưởng thành, dù cho tình cảm của Hạ Khương Linh với Tạ Tố không phải tình cảm nam nữ nhưng cũng không giống với người bình thường thì thứ tình cảm có trong khoảng thời gian này em cũng mãi mãi không hiếu được. Còn mục đích của Tạ Tố cũng đã đạt được”
Lưu Sầu Định nói: “Cô ấy thật sự rất yêu Hạ Khương Linh”