Hạ Uyên không hề để tâm, cười nói: “Giờ đã tin chưa?”
Duy Nặc tái mặt, không nói nên lời “Lấy mùi hương làm vật dẫn”, Hạ Uyên nhàn nhạt nói “Là điều hương tâm thuật”
Nữ hoàng sắc mặt nghiêm túc nói “Điều hương tâm thuật của cô mạnh đến cỡ nào”, ánh mắt Hạ Uyên lạnh nhạt: “Tôi cũng không biết”.
Điều này rất dễ khiến người suy đoán lung tung. Hạ Uyên ngẩng mặt lên, nhìn nữ hoàng với ánh mắt chỉ cả hai hiểu, Duy Nặc bị cảnh tượng trước mắt làm cho tinh thần bất ổn, còn Ái Luân thì sớm đã ngây ngốc rồi.
Nữ hoàng hơi cong môi: “Cô Hạ Uyên quả nhiên lợi hại, nếu đã vậy thì”, Nữ hoàng nhìn về phía đứa con cả “Duy Nặc, con nên cho cô Hạ Uyên một câu trả lời, nơi đây là Hoàng cung, không phải nơi để tranh đấu lục đục với nhau”.
Duy Nặc không thể phản bác nổi, chính mình đã trải nghiệm qua một lần, anh ta biết cảm giác bị người khác điều khiển kinh khủng cỡ nào! Lâm Tú Nhã đến đây cùng Lâm Tâm An, cả chủ lần tớ đều bị dọa kinh sợ, Lâm Tú Nhã nhìn thấy Duy Nặc không chú ý đến mình, vẫn đang ngơ người ra, trong lòng nguội lạnh, không nhịn được nói “Điện hạ?”, Duy Nặc sửng sốt, lập tức đi về phía Lâm Tú Nhã, miễn cưỡng lộ ra ý cười: “Không sao đâu, mẹ chỉ hỏi Tâm An vài vấn đề, không liên quan gì đến em hết”.
Câu nói “Không liên quan gì đến em hết” trực tiếp dọa Tâm An ngã khuyu trên nền đất, run rẩy lo sợ. Lâm Tú Nhã cau mày “Tâm An?”, xem bộ dáng đó của cô ta như không biết chu! gì. “Tôi không làm”, cùng với câu hỏi chất vấn của Lâm Tú Nhã, Lâm Tâm An hét lên phủ nhận.
Nữ hoàng hứng thú nói “Chúng tôi còn chưa hỏi đâu, cô là không làm gì vậy?”, Duy Nặc khẽ hít vào một hơi, cũng bắt đầu tin những lời mà tên đàn ông đó nói, mà biểu hiện của Lâm Tâm An rất giống giấu đầu lòi đuôi. Lâm Tâm An bị dọa tới mức khóc nức nở.
Hạ Uyên trong lòng cười lạnh, lọai người kém cỏi này nếu có thể bắt giữ cô, cô sẽ ở bên đường biểu diễn tự sát.
Cùng lúc đó, nghỉ vấn trong lòng cuối cùng đã có lời giải. Những kẻ động tay với bản thân chắc chắn đã được đào tạo chuyên nghiệp, còn loại người như Tâm An không thể nào mời được, bởi vì đó đều là người của nữ hoàng.
Còn nguyên nhân Nữ hoàng dám bắt người tại chỗ chắc chắn là bởi vì bà ấy nắm trong tay nhược điểm của Tâm An, còn đó là thứ gì, xem tiếp sẽ rõ.
“Cô không có?”, nữ hoàng khẽ nói, ngẩng đầu bảo quản gia lấy đồ tiến vào, cuối cùng đã yên tâm: “Vậy cô hãy nói xem..”, nữ hoàng nhận lấy tập văn kiện quản gia đưa qua “Bên trong có thứ gì?”.
Là 1 phong thư, là Lâm Tâm An lo lắng liên lạc sẽ bị bắt được nên cố ý viết một phong thư đặc biệt gửi cho người bên ngoài. Dù sao thứ này chỉ cần đốt cháy sẽ không để lại dấu vết gì.
Đây là biện pháp mà cô ta vắt óc mới nghĩ ra được.
Cô ta đã nghĩ rất chu toàn nhưng không ngờ tới cách liên lạc đáng tin này đã bị nữ hoàng bắt lại trước khi cô ta ra tay.
Lâm Tâm An liên tục xua tay “Không phải, tôi không gửi cho ai hết, tôi không làm gì cả!”
Nữ hoàng đột nhiên đập bàn “Đồ vô liêm sỉ! Hôm nay mấy ngưới tới chặn đường cô Hạ Uyên, còn trực tiếp uy hiếp đến tính mạng của cô ấy, cô còn dám nói là không có?!”
Hạ Uyên trong lòng nghĩ, nếu như không phải người nữ hoàng phái đến quá mạnh, không thì mình sẽ không gặp chút nguy hiểm nào.
“Không thể nào…” Lâm Tâm An lúng túng Lá gan cô ta vốn nhỏ, chỉ dám giương nhanh múa vuốt trước mặt người hầu trong cung, lúc đầu cô ta muốn dạy cho Hạ Uyên một bài học, người muốn liên hệ cũng là người quen từ trước, đưa tiền cho là việc gì cũng làm, Lâm Tâm An luôn có ý nghĩ như vậy, nhưng trước nay chưa từng nghĩ dùng đến cách này, chỉ là muốn giải tỏa bực dọc, chỉ cần nghĩ đến việc dạy dỗ những kẻ không đối tốt với mình, trong lòng cô ta liền thoải mái.
Nhưng cô vẫn chưa gửi thư liên hệ đi, làm sao lại có người tìm đến Hạ Uyên rồi?