Nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của Dư Yên, Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Tấn Phong: “Em cảm thấy anh không dọa người đến cỡ đó đâu”
“Ăn cơm” Trương Tấn Phong đang lúc nói chuyện muốn gắp ít thịt cua liền bị đôi mắt sắc bén của Võ Hạ Uyên phát hiện.
Người phụ nữ kẹp lấy miếng thịt chân cua ấy, như có điều suy nghĩ: “Tấn Phong, anh có cảm giác răng Lưu Sầu Định đang bị người ác ý nhắm vào không, mà Dư Yên chỉ là một con chốt bị người khác đẩy”
Đẩy Lưu Sầu Định đến bước đường cùng không lối thoát.
Sắc mặt của Trương Tấn Phong hơi lóe lên nhưng gương mặt không chút biểu tình: “Được rồi, em đừng lo lắng mấy việc này, anh sẽ xử lý”
Đây chính là sự ăn ý ngầm giữa Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong, cô không hỏi nữa mà yên tĩnh hưởng thụ bữa tối của hai người.
Về đến nhà, Trương Đức Minh ôm đùi Trương Tấn Phong mãi không buông tay, cố sức chui vào lòng người đàn ông: hương trên mặt! Nào là mùi bò bít tết, còn có mùi gì nữa, hình như là…”
Trương Tấn Phong buồn cười, ôm lấy bé con: “Còn có sò biển.”
“Đúng! Còn có sò biển!” Gương mặt nhỏ nhắn của Trương Đức Minh chứa đây không sự ủ ê: “Ba và mẹ đi ăn ngoài mà không dẫn theo Trương Đức Minh!”
“Thế giới hai người, dẫn con theo làm gì?”
Trương Tấn Phong không buông Trương Đức Minh xuống mà duy trì tư thế này để đổi giày.
“Trương Đức Minh không phải là cục vàng cục bạc của hai người ư?”Gương mặt trắng nõn tràn đây vô tội và đau lòng, dẫu là ai cũng không thể bác bỏ bé con được.
Nhưng là Tổng giám đốc Phong là ai ư?
Trương Tấn Phong ôm Trương Đức Minh đi về phòng khách: “Tự tin một chút, đổi câu nghi vấn thành câu khẳng định đi”
Trương Đức Minh: “..”
Võ Hạ Uyên: “…” Ba ruột, hôn đi.
“Cục vàng cục bạc của ba là mẹ, tương tự, cục vàng cục bạc của mẹ là ba..”
Trương Đức Minh gật đầu đầy tán thành, hỏi thêm: “Vậy Trương Đức Minh là cái gì của ba mẹ ạ?”
“Con trai” Trương Tấn Phong mặt không đổi sắc: “Con trai ruột”
Trương Đức Minh tưởng ai nữa.
Ban đêm trước khi ngủ, Võ Hạ Uyên xông hương, đun linh tiên thành nước thuốc đưa cho Trương Tấn Phong: “Uống nhanh đi”
Trương Tấn Phong vẫn không chịu được mùi vị kia, nhưng là vật quý hiếm lại hiệu quả cực kỳ cao, thế là nín thở uống trọn không chừa một giọt.
“Gần đây sắc mặt của anh không tồi” Võ Hạ Uyên cầm lấy bát, đút một viên kẹo lên môi người đàn ông Trương Tấn Phong mới đầu không thích ăn nhưng hiện tại nuốt còn nhanh hơn bất cứ: ai Không muốn tin “Ừm” Người đàn ông xoa nhẹ lồng ngực: “Hô hấp đã thông thuận hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt rồi” Võ Hạ Uyên tiến tới hôn lên môi Trương Tấn Phong, lập tức nhíu mày: “Đăng quá”
Cô vừa muốn đứng dậy chỉ thấy sắc mặt của Trương Tấn Phong thâm sâu, kéo mạnh cô vào trong ngực, lần này là một nụ hôn thực sự.
“Ưm, bát…” Võ Hạ Uyên vô ý thức nâng tay lên.
Trương Tấn Phong đón lấy, tiện tay đặt trên tủ đầu giường, phát ra một tiếng động nhẹ, anh ngậm lấy môi của Võ Hạ Uyên môi một lúc lâu mới buông ra, nói: “Buổi chiều lúc anh đến đón em, nhìn thấy em tung tăng dưới lâu Thiên Thần thì anh đã muốn xử em rồi”
Uyên sụt sùi nuốt nước bọt: “Xin hỏi, em có thể cầu xin ngày mai không đau eo không?”
Trương Tấn Phong cười khẽ: “Bác bỏ cầu xin Đàn ông nói được làm được, thế là sáng sớm hôm sau, Võ Hạ Uyên quả nhiên đứng dậy khó khăn, nhưng không phải do cô lười biếng mà bởi vì rắc rối giữa Đỗ Minh Thông và Lưu Sầu Định.
Võ Hạ Uyên khâm phục rồi, những chó săn này suốt ngày nhàn rỗi đều nhìn chăm chăm Lưu Sầu Định thật sao?
“Không cần bác bỏ tin đồn” Võ Hạ Uyên vội vàng sắp xếp mọi thứ rồi chạy nhanh đến công ty, giờ phút này đang trong thang máy nói khẽ qua điện thoại với Phạm Minh Trạch: “Đúng, trực tiếp công bố chuyện tình thắm thiết của Đỗ Minh Thông và Chung Phồn Tinh”
“A” Phạm Minh Trạch lúc tôi rời đi đến giờ đã hơn một năm, Đỗ Minh Thông vì công ty đã làm nhiều chuyện, tôi nhìn thấy Chung Phồn Tinh đạt được hai giải thưởng lớn, cậu vẫn chưa hiểu tình cảm của hai người đó à?” Võ Hạ Uyên chốt: “Đã lớn hết rồi không còn nhỏ nữa”
Phạm Minh Trạch “hít” một tiếng: “Tôi biết chuyện này nhưng đang lo rằng sẽ ảnh hưởng đến sức hút của Đỗ Minh Thông”
“Đỗ Minh Thông không có khả năng cả đời không cưới vợ, một số người muốn thoát fan cứ thoát.” Võ Hạ Uyên n: Phạm Minh Trạch gật đầu: “Được, nghe chị Uyên cả”
“Chị Uyên, chị không khỏe sao?” Có người nhận ra tư thế khác lạ của Võ Hạ Uyên nên nhịn không được hỏi.
Võ Hạ Uyên lập tức ngồi thẳng lên, cũng không thể nói là bị tổng giám đốc Phong cầm thú của các người giày vò cả đêm, mới cười nói: “Tối hôm qua tư thế ngủ không chính xác nên hơi khom”
“Thì ra vậy” Đối phương trừng mắt nhìn.
‘Võ Hạ Uyên: “…” Tại sao mặt cậu tràn đầy tôi không tin thế kia?
Võ Hạ Uyên trở lại văn phòng, Lưu Sầu Định lập tức thấp thỏm đứng dậy, há miệng muốn giải thích: “Thật xin lỗi chị Uyên, tôi không biết chó săn…”
“Sầu Định” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng cắt ngang, ra hiệu Lưu Sầu Định ngồi xuống trước, sau đó rót chén nước ngồi đối diện với cô ta, Võ Hạ Uyên vừa uống nước vừa nói tiếp: “Đến lúc này rồi, cô nói thật với tôi thì hơn”
Sắc mặt của Lưu Sầu Định ngay tức khắc cứng đờ: “Chị Uyên, em không rõ…”
“Cô rất rõ ràng” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Tối hôm qua lúc ăn cơm tôi gặp được Dư Yên, cô ấy nói với tôi cô là người phụ nữ đầy rẫy nguy hiểm trên người, đừng viện cớ trước kia xích mích với Dư Yên để qua mặt tôi, tôi nhìn thấy được Dư Yên rất căm hận cô, không phải xích mích bình thường, còn nữa, lúc trước cô nói chuyện nhìn qua không có gì sơ hở nhưng kỳ thực nhiều chỗ còn mập mờ nhiều lắm, ví dụ, xét về vóc dáng và EQ của cô thì dù không đồng ý với Tào Thông vẫn còn có vô số đại gia săn đón cô, nhưng cô không chọn ai cả, đối với nghiệp diễn cô cũng không nhiệt tình, rốt cuộc cô có âm mưu gì?”
Võ Hạ Uyên nhấp nước bọt, tiếp tục nói: “Lúc trước tôi vẫn cảm thấy có điểm gì đó không đúng, rốt cuộc bây giờ đã rõ, cô” Võ Hạ Uyên yên lặng nhìn về phía Lưu Sầu Định: “Lấy mọi người như quân cờ mà làm chỗ dựa”
Quân cờ, chỗ dựa, Võ Hạ Uyên dùng hai từ ấy để hình dung, không sai một từ nào cả.
Lưu Sầu Định hít sâu một hơi.
Võ Hạ Uyên: “Hiện tại có thể nói rồi chứ?
Nếu không tôi sa thải cô, chỉ với một câu nói.”
“Không thể” Lưu Sầu Định lắc đầu: “Chị Uyên, thực sự là em không còn cách nào khác.”
“Tối hôm qua là tôi cố ý để lộ thông tin cho đám chó săn” Lưu Sầu Định nói xong câu đó, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Tôi chỉ muốn người ấy nhìn rõ rằng, không có người ấy tôi vẫn có thể lên như diều gặp gió.”
“Là người ấy đã sai Dư Yên ngáng chân cô?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Không sai, chắc hẳn chị Uyên đã hoài nghỉ từ lâu, tại sao Dư Yên đắc tội nhiều người như vậy, hình tượng xấu như thế mà vẫn có thể đứng vững chân trong ngành giải trí”
‘Võ Hạ Uyên: “Người ấy thích Dư Yên…”
“Không phải.” Lưu Sầu Định lắc đầu: “Dư ‘Yên không khác gì con chó của người ấy, là cái loại không ai màng sống chết ấy, cho nên dù hình tượng của Dư Yên xấu cỡ nào vẫn cứ muốn tiếp tục nhằm vào tôi, tôi không bán thân cho người khác nên vẫn luôn không có ai nâng đỡ, cho cơ hội thích hợp để tiến thân, mãi đến khi gặp được chị Uyên”
“Người ấy là ai?” Võ Hạ Uyên đi thẳng vào vấn đề.
“Hạ Khương Linh”
“Hạ Khương Linh?” Trương Tấn Phong nhìn về phía Lê Hào: “Ninh thành sát vách?”
“Đúng, xem như là gà mới của Ninh Thành nhưng lại thẳng tay đoạt lấy người đàn ông là chỗ dựa số một bên đó. Lê Hào ngẫm nghĩ, từ đáy lòng cho buông ra bốn chữ đánh giá: “Lòng dạ thâm sâu.”