“Hả?” Võ Hạ Uyên không hiểu.
“Chính là mua cô về đó” Phạm Đình Cảnh kiên nhãn giải thích: “Lúc tôi hỏi cô gì, sao.
cô không nói với tôi cô biết nấu cơm?”
“Cái này… cái này nói thế nào hả? Đây không tính là bản lĩnh gì hết mà” Võ Hạ Uyên chẳng hiểu ra sao. Thân phận như Phạm Đình Cảnh này, có thứ gì mà không ăn được?
“Không” Phạm Đình Cảnh vừa nói vừa kéo đĩa tôm kho cay đến trước mặt mình: “Đây là bản lĩnh lớn”
Phạm Đình Cảnh không nói gì nữa, chuyên tâm ăn cơm. Anh ấy ăn nhìn vô cùng tao nhã đẹp mắt, chỉ là… tốc độ quá nhanh rồi.
‘Võ Hạ Uyên đã đói đến cùng cực, mới đầu còn có thể khống chế, nhưng sau khi thấy tốc độ của Phạm Đình Cảnh thì liền nóng ruột. Hai người vùi đầu vào ăn, không ai nói câu nào.
Con tôm cuối cùng rơi vào bát Phạm Đình Cảnh, Võ Hạ Uyên tiếc nuối thở dài một hơi, Phạm Đình Cảnh đắc ý nhướng mày, trong lòng thỏa mãn mà ăn nó vào.
Trước nay Võ Hạ Uyên chưa từng nghĩ, cô có thể được Phạm Đình Cảnh ưu ái là vì một bữa cơm.
Quả thực là trong mắt Phạm Đình Cảnh, cả người Võ Hạ Uyên bây giờ đang tỏa ra hào quang “Cô còn biết nấu gì nữa?” Phạm Đình Cảnh hỏi.
“Biết nhiều lắm” Võ Hạ Uyên không để tâm, nói: “Chỉ cần tôi muốn, cả bàn tiệc cung đình tôi cũng nấu được”
Phạm Đình Cảnh vô cùng thận trọng: “Bàn tiệc cung đình mà cô nói…
‘Võ Hạ Uyên căng thẳng trong lòng: “Đừng mơi”
Phạm Đình Cảnh ngả người về sau, mặt khôi phục vẻ lạnh lùng cao ngạo: “Cô là người giúp việc do tôi mua về. Yêu cầu của chủ nhân, cô cũng nói không được sao?”
Võ Hạ Uyên: “..” Vừa nãy không khí hòa hợp quá, quên mất điểm này.
Thấy Võ Hạ Uyên rơi vào trầm mặc, Phạm Đình Cảnh tiếp tục nói: “Cô nấu cho tôi ăn, tôi có thể thăng cô làm nữ giúp việc cao cấp.”
Nghĩ một hồi: “Còn có thể cùng ăn với tôi” Anh ấy không có thói quen ăn cơm với người khác, nhưng khi nãy ăn cùng Võ Hạ Uyên, không chỉ không ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái.
Đối với Phạm Đình Cảnh mà nói, loại cảm giác vừa xa lạ vừa mới mẻ, anh ấy không ngại thử thêm lần nữa.
Võ Hạ Uyên: “… Cảm ơn nha”
Nhưng cơ hội đã đưa tới cửa, còn có thể dễ dàng có được thiện cảm của Phạm Đình Cảnh như vậy, Võ Hạ Uyên căn bản không muốn từ chốt. Đến khi cô yên lặng chờ mấy ngày, xua tan đi sự lo ngại của đối phương rồi sẽ nghĩ cách liên lạc với Trương Tấn Phong Trương Tấn Phong.
‘Vừa nghĩ tới ba chữ này, trong lòng Võ Hạ Uyên đã trào dâng chua xót, mang theo nỗi sợ hãi nồng đậm khó mà ngăn chặn. Chắc chắn cô đã khiến anh lo lắng muốn chết rồi. Khi cô trở về… khi cô trở về, có nói gì cũng sẽ không rời xa Trương Tấn Phong nữa.
“Nghĩ cái gì thế?” Phạm Đình Cảnh thấy vẻ mặt Võ Hạ Uyên nháy mắt trở nên dịu dàng mà đau thương, ánh trăng chiếu lên mặt cô, mang theo vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc.
“Không, nghĩ tới một người thôi” Võ Hạ Uyên quay đầu đi.
Phạm Đình Cảnh “ừ” một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa. Anh ấy ngồi đối diện Võ Hạ Uyên mấy phút rồi đứng dậy đi lên lầu. Lú sắp đi còn bỏ lại một câu: “Bình thường tôi dậy vào lúc bảy giờ sáng, cô xem mà chuẩn bị bữa sáng đi”
Võ Hạ Uyên gật đầu đồng ý, dọn dẹp đồ đạc trên bàn xong cũng đi nghỉ ngơi luôn.
Thành thật làm đầu bếp cho Phạm Đình Cảnh hai ngày, Võ Hạ Uyên mới biết tối đó không phải là Phạm Đình Cảnh đói, mà là gần như anh ấy ở trong trạng thái đói nhưng không muốn ăn lắm suốt một thời gian dài. Không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, anh ấy đều không có hứng thú với đồ ăn nhà bếp làm, một hồi đói một hồi no là chuyện bình thường. Nghe lời miêu tả của quản gia, Võ Hạ Uyên cảm thấy Phạm Đình Cảnh làm người giàu có cũng rất mệt mỏi.
Mà đến chỗ Võ Hạ Uyên, anh ấy như bỗng nhiên tìm được vị giác, khai phá tiềm năng ham ăn.
Bất kể Võ Hạ Uyên nấu món gì, bất kể nấu bao nhiêu, Phạm Đình Cảnh đều có thể ăn hết sạch.
“Không phải chứ, anh không đầy bụng à?”
Nhìn Phạm Đình Cảnh nuốt một miếng cuối cùng xuống, Võ Hạ Uyên lo lắng vô cùng: “Sao anh như bị ăn uống quá độ vậy?”
Quản gia kinh hãi nhìn về phía Phạm Đình Cảnh.
Phạm Đình Cảnh lại chẳng hề để ý: “Vẫn ổn, dù sao cũng sẽ không béo, cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái”
“Tối nay chúng ta ăn gì?” Phạm Đình Cảnh hỏi.
Võ Hạ Uyên: “..” Anh nhìn bát đĩa sạch trơn đầy bàn này rồi hỏi lại lần nữa xem!
Trong thời gian này, Võ Hạ Uyên thử dùng điện thoại liên lạc với bên ngoài, nhưng đều bị túm được, không có ngoại lệ. Cô không hề biết nơi này chỗ nào cũng có camera, cuối cùng có một lần quản gia nghiêm khắc hạ lệnh cấm: “Còn thêm một lần nữa là chúng tôi đưa cô về chỗ Phan Hựu Minh đấy”
Như vậy, Võ Hạ Uyên không dám lỗ mãng nữa. Cô biết bọn họ làm vậy không sai, bản thân cô giống như một người “không hộ khẩu”, để tránh những phiên phức không cần thiết, bình thường mua về đều sẽ theo dõi một khoảng thời gian, đến khi hoàn toàn “phục tùng” rồi mới cho một chút tự do.
Đối với quản gia, có thể làm việc ở đây đều là kiếp trước tu được phúc. Đến khi Võ Hạ Uyên già rồi, không làm được nữa thì tiền gom góp được cũng đủ cho cô sống một cuộc sống giàu sang.
Nhưng bọn họ không hề biết, Võ Hạ Uyên có quan hệ gì với người đàn ông đã khuấy đảo đất nước Việt Nam đến nỗi gió tanh mưa máu trong khoảng thời gian này.
Võ Hạ Uyên bưng đồ ăn về phòng bếp, một người giúp việc nữa muốn ra ngoài đã đụng mạnh vào vai cô một cái. Võ Hạ Uyên nhìn sang, đối phương hừ. ăng đầy khiêu khích và khinh thường Người giúp việc ở đây không nhiều, vốn là bốn nam bốn nữ, giờ thêm Võ Hạ Uyên là tổng cộng năm người. Dù là như thế, cũng vẫn tồn tại một dạng phân chia cấp bậc nhỏ. Tất nhiên không cần phải nhắc tới quản gia. Ông ta nhìn Phạm Đình Cảnh lớn lên, Phạm Đình Cảnh đi đâu cũng dẫn theo ông ta, đối với chuyện Võ Hạ Uyên có thể mở ra ham muốn ăn uống của Phạm Đình Cảnh, trong lòng quản gia có cảm kích, nhưng những người khác sẽ không nghĩ như vậy, đặc biệt là sau khi Phạm Đình Cảnh cho Võ Hạ Uyên một chiếc đồng hồ.
Trong số đó có một người giúp việc châu Á tên Nina. Cô ta tự cho là có mấy phần nhan sắc, lại hầu hạ bên cạnh Phạm Đình Cảnh, trừ quản gia ra thì chẳng coi ai ra gì, thậm chí còn mơ mộng đến một ngày bay lên cành cây làm phượng hoàng. Nhưng Võ Hạ Uyên tới đã đánh tan giấc mộng ngắn ngủi này của cô ta.
Cậu chủ đã không gặp cô ta một tuần rồi!
Không chỉ như vậy, cậu chủ lại còn ăn cơm cùng với người phụ nữ này nữa! Phải biết rằng quản gia cũng không có tư cách này!
Lại nhìn gương mặt đẹp như hoa súng của Võ Hạ Uyên, Nina càng nảy sinh ghen tị.
Mà người phụ nữ cố ý đụng vào Võ Hạ Uyên này chính là Nina.
“Cô cho là biết nấu mấy món ăn thì cậu chủ sẽ nhìn cô với con mắt khác sao?” Nina đối diện với tầm mắt Võ Hạ Uyên, hơi hất căm lên.
Võ Hạ Uyên cười nhẹ, quơ quơ đồng hồ trên cổ tay: “Sự thật là vậy mà”
Nina trợn trừng mắt, lập tức giận đến nỗi bốc khói, đứng dậm chân một cái rồi đi.
Võ Hạ Uyên buồn cười mà lắc đầu, không hiểu tư duy của mấy người phụ nữ này. Đừng nói Phạm Đình Cảnh không có hứng thú với phụ nữ, cho dù có thì cũng không tới phiên Nina. Sợ là một ngày nào đó Phạm Đình Cảnh không khống chế được mà làm gì đó với cô ta thì cũng sẽ không cho danh phận địa vị. Trong tình thế như vậy, có gì đáng để thích chứ?
Dù ban đầu cô và Trương Tấn Phong cũng ghét bỏ lẫn nhau, nhưng cũng đã ngồi lên vị trí “bà chủ Trương”.
Đến chiều, Võ Hạ Uyên cất quần áo xong quay về trên lầu, vừa mở cửa đã thấy một cô giúp việc nhỏ chạy ra. Võ Hạ Uyên nhận ra đây là người thường xuyên chơi đùa với Nina, cô hơi nhíu mày: “Cô làm gì ở phòng tôi vậy?”
Cô giúp việc nhỏ cúi đầu, rõ ràng mang dáng vẻ đã làm chuyện gì khuất tất. Cô ta vòng qua Võ Hạ Uyên, vội vã chạy đi.
Võ Hạ Uyên hơi đăm chiêu nhìn theo bóng lưng cô ta, quay người đi vào phòng.
Mỗi bước đi Võ Hạ Uyên đều rất cẩn thận, ngay cả trân nhà cũng không bỏ qua, sợ mấy người đó đào hố. Cũng may tất cả đều an toàn. Nơi cuối cùng chưa kiểm tra chính là giường.
‘Võ Hạ Uyên đứng xa một chút, cầm gậy phơi quần áo lật chăn lên…
Một con rắn to bằng cổ tay đang uốn lượn trườn bò trên giường cô. Cảnh tượng này nhìn có hơi đáng sợ, nhưng Võ Hạ Uyên không sợ rắn lắm. Cô cẩn thận phân biệt một chút, không có độc.
Tốt lắm, Võ Hạ Uyên gật đầu. Tối nay thêm món ăn.