đạo diễn Lâm thuê khách sạn ở giữa sườn núi, đi theo thêm bậc đá từ chân núi đi lên cũng phải mất mười mấy phút.
Nhân viên công tác vất vả khiêng đủ loại thiết bị, Đỗ Minh Thông không nhịn được đi lên hỗ trợ, đạo diễn Lâm càng thêm thích đứa nhỏ này.
Có phải tôi cũng nên giúp đỡ một chút chứ?” Diệp Vĩ Thanh đi bên cạnh đạo diễn Lâm, cười hỏi một câu.
“Tuyệt đối đừng” Đạo diễn Lâm vội vàng từ chối: “Lần trước cậu treo dây cáp bị thương phần eo, đến bây giờ vẫn chưa có tốt. Con đường núi này rất trơn, cậu mà bị ngã làm sao chắc tôi không sống nổi mất”
Diệp Vĩ Thanh cười nhẹ, liếc Đỗ Minh Thông một cái, cũng không cậy mạnh.
“Haiz, nói thật” đạo diễn Lâm chỉ vào Đỗ Minh Thông, nhỏ giọng nói với Diệp Vĩ Thanh: “Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ai giống như đứa bé iễn xuất tốt, quay phim cũng rất nghiêm thế tôi mới để ý đến đứa bé này”
Diệp Vĩ Thanh nhìn đạo diễn Lâm một chút: “Ý của ông là muốn tôi chỉ bảo cậu ta một chút?”
đạo diễn Lâm không hề giấu diếm: “Nếu có thời gian”
Diệp Vĩ Thanh không trả vào trên người Võ Hạ Uyên: “Tôi chưa từng thấy người đại diện của Đỗ Minh Thông ở trong vòng này, người mới?”
“Ừm” đạo diễn Lâm suy nghĩ một chút: “Tôi không giấu diếm gì cậu, cô ấy là ngườ được Phạm Minh Trạch đặc biệt bồi dưỡng”
Lần này Diệp Vĩ Thanh đã hiểu, Thiên Thần có ET chống lưng, cho dù là ở phương diện tuyên truyền hay tài chính đều không thiếu, theo tính cách của người kia, người của mình chắc chăn sẽ dùng thuận tay hơn, ý của Phạm Minh Trạch có thể chính là ý của người kia.
Lúc đám người thu dọn xong hết đồ đạc và dọn vào phòng đã là hơn tám giờ tối.
Môi trường của khách sạn này không tốt lắm, trong không khí luôn có mùi ẩm mốc, nhưng Võ Hạ Uyên vẫn có thể chấp nhận được, cô trải một lớp báo trong ngăn tủ, dùng nilon bọc quần áo đã thay rồi để lên đấy, sau đó ném hai viên long não vào trong tủ, ấy khăn mặt lau qua đồ dùng trong phòng, làm xong thì chạy lên tầng trên tìm Đỗ Minh Thông.
Đừng nói, mặc dù Đỗ Minh Thông đã sống một mình bảy tám năm, nhưng vẫn là một tên vô dụng không biết tự sinh hoạt.
Võ Hạ Uyên nhìn đống quần áo vứt lung tung trên giường, lắc đầu thở dài một cái, sau đó bắt đầu giúp anh ta thu dọn.
“Chị Uyên, thật xin lỗi” Đồ Minh Thông xấu hổ đứng ở một bên.
“Không có gì” Võ Hạ Uyên nhanh chóng chỉnh gọn gàng tủ quần áo, cảm thấy mùi nấm mốc trong phòng Đỗ Minh Thông quá nặng, thì thế cô đốt một cây nến thơm mà mình mang theo.
“Chị Uyên, đây là mùi gì vậy, ngửi rất dễ chịu”
“Một loại nến thơm giúp ngủ ngon” Võ Hạ Uyên giải thích, thật ra những thứ này là Bùi Tố đưa cho cô, Bùi Tố rất thích làm mấy thứ đồ vật cao cấp thần bí, thỉnh thoảng sẽ gửi một ít về nhà: “Đợi em quay xong bộ phim này, nếu có danh tiếng, chắc chắn công ty sẽ cho em thêm hai trợ lý, đến lúc đó em sẽ không cần cực khổ như vậy nữa”
Đỗ Minh Thông lắc đầu nguầy nguậy, anh ta không hề cảm thấy vất vả, thậm chí cảm thấy đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất mà anh ta từng có.
Diệp Vĩ Thanh vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi hương khiến cho tinh thân người ta thả lỏng, nhìn căn phòng được Võ Hạ Uyên dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, lại nghĩ đến căn phòng như gà bay chó chạy của mình, đột nhiên anh ta cảm thấy hơi ghen tị với Đỗ Minh Thông, mấy tên trợ lý của anh ta đều rất lười biếng, mấy khách sạn lúc trước anh ta đều đều đã có người thu dọn ổn thỏa, nhưng bây giờ không có ai giúp đỡ, tự nhiên là khuyết điểm sẽ lộ ra.
Diệp Vĩ Thanh lười không muốn nhìn bọn họ lộn xộn, nhớ đến lời đạo diễn Lâm dặn dò, anh ta định đi tìm Đỗ Minh Thông.
“Là ảnh đế!” Đỗ Minh Thông hơi kinh ngạc.
“Xin chào” Diệp Vĩ Thanh tựa ở cửa, anh mắt không tự chủ được mà rơi vào người Võ Hạ Uyên, cảm giác đầu tiên của anh ta chính là dáng người của người phụ nữ này thật tốt: “Tôi có vào trong không?”
“Tất nhiên” Võ Hạ Uyên nói, cô nghĩ Diệp.
Vĩ Thanh đến đây chắc chắn là có chuyện tim Đỗ Minh Thông, cho nên cô đi pha trà ‘Võ Hạ Uyên làm việc gọn gàng linh hoạt dẫn đến cảnh đẹp ý vui, Diệp Vĩ Thanh nhìn chăm chằm vào Võ Hạ Uyên mấy giây, sau đó đôi lông mày tuấn tú hơi nhướng lên một cái: “Biluochun? Hương vị rất thơm”
Võ Hạ Uyên cười nói: “Ảnh đế phẩm vị tốt”
Diệp Vĩ Thanh cũng cười theo: “Bố tôi rất thích uống, cho nên rất quen thuộc hương vị này Đỗ Minh Thông và Diệp Vĩ Thanh ngồi đối mặt nhau, khó tránh khỏi câu nệ, sự tao nhã và tu dưỡng cao đối phương thể hiện ra không phải tùy tiện diễn là được, trước khi đi Võ Hạ Uyên làm một cái hành động cố lên, sau đó nhẹ nhàng khóa cửa phòng Diệp Vĩ Thanh nhấp một ngụm Biluochun, hai mắt hơi sáng lên, đây cũng coi như là trà có thương vị hảo hạng, không khác gì mấy số.
trà mà bố anh ta cất giữ, như vậy thì vấn đề là, Võ Hạ Uyên chỉ là một người đại diện không có danh tiếng gì, lại xa xỉ đến mức đi mua mấy thứ này?
“Cậu có một người đại diện không tệ”
Diệp Vĩ Thanh ngưỡng mộ nói.
Hai mắt Đỗ Minh Thông tràn đầy cảm kích: “Dạ”
‘Võ Hạ Uyên để lại một ít lá trà, sau khi pha trà xong thì mang đến chỗ đạo diễn Lâm.
Đạo diễn Lâm nhấp một ngụm xong thì cảm thấy cả người thoải mái: “ÔI”
“Nếu ngài thích uống thì lần sau tôi sẽ mang nhiều hơn một chút” Võ Hạ Uyên nói.
“Không cần đâu, quá phí tiền” đạo diễn Lâm biết Võ Hạ Uyên là người khéo léo, nhưng ông ta không ngờ đối phương lại quan tâm phí sức với những thứ nhỏ nhặt như vầy, ông ta cũng coi như là một người biết thưởng thức trà, cũng biết trà này không rẻ, đến cái ngụm ông ta vừa uống cũng phải mấy triệu: “Không phải tôi nói mấy người nè, khó khăn lắm mới kiếm được ít tiền, đừng tùy tiện ném lung tung, tôi quen chịu khổ rồi, chắc chắn là chịu khổ giỏi hơn mấy người” Giọng điệu của đạo diễn Lâm trầm xuống: “Bên phía Đỗ Minh Thông cô cứ yên tâm, chị cần cậu ta diễn tốt là chắc chắn có đường đi”
Võ Hạ Uyên vội vàng đưa cho đạo diễn Lâm nửa chén nước nóng: “Tôi đã nhớ”
Trần Thanh Tâm đang được trợ lý đỡ xuống tầng, rất tức giận khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên và đạo diễn Lâm đang cười nói với nhau rất vui vẻ, hôm nay Diệp Vĩ Thanh đưa đồ vật cho người phụ nữ này, cô ta nhìn thấy rất rõ.
“Đạo diễn Lâm, tại sao ông lại chọn ở cái chỗ như thế vầy ” Trân Thanh Tâm đã quen trở thành tâm điểm, trực tiếp ngồi ở phía đối diện đạo diễn Lâm: “Ở đây rất không thoải mái Đạo diễn Lâm đau đầu khi đối mặt với những diễn viên như Trần Thanh Tâm, mới diễn được bài phút là bắt đầu giở bệnh công chúa ra, chỗ này đã là khách sạn tốt nhất ở đây rồi, muốn thoải mái thì nhanh chóng quay tốt, quay xong sớm rời đi sớm.
Tst nói, quay đầu lại nhìn Võ Hạ Uyên: “Đây không phải là người đại diện của Đỗ Minh Thông sao? Không ở với nghệ sĩ của cô sao?”
Giọng điệu của Trần Thanh Tâm mang theo địch ý rõ ràng, đạo diễn Lâm đã uống trà của người ta rồi, tất nhiên là phải nói đỡ cho.
người ta: “Là tôi gọi cô ấy tới đó, bàn bạc một chút về cảnh quay của Đỗ Minh Thông”
Trần Thanh Tâm kiêu ngạo như chim Khổng Tước, sau khi cô ta nghe vậy xong thì liếc mắt một cái, không nói gì nữa.
Không lâu sau Diệp Vĩ Thanh và Đỗ Minh Thông đi xuống, nhìn vẻ mặt hưng phấn kia của Đỗ Minh Thông, Võ Hạ Uyên biết chắc chắn anh ta đã có thu hoạch, trong lòng tự nhiên càng cảm kích Diệp Vĩ Thanh hơn.
Bữa tối coi như là phong phú, có rất nhiều thịt rừng, nhóm diễn viên chính ngồi một bài ‘Võ Hạ Uyên ngồi cùng bàn với các trợ lý và nghệ sĩ khác, ngồi sát bên cạnh Trần Duy Hòa.
Trần Duy Hòa đang ăn thì đột nhiên hỏi Võ Hạ Uyên: “Chị Uyên, chị nấu ăn thế nào?”
‘Võ Hạ Uyên khiêm tốn: “Tạm được.”
“Chị Uyên, làm sao cái gì chị cũng biết vậy?” Trần Duy Hòa vừa ăn vừa hỏi.
“Ai nói chị cái gì cũng biết” Võ Hạ Uyên cười nói: “Trùng hợp mà thôi”
“Bao giờ rảnh chúng ta phải nếm thử mới được” không ngờ rằng Diệp Vĩ Thanh lại nói tiếp, hai bang cách nhau rất gần, chắc là anh †a đã nghe thấy.
Diệp Vĩ Thanh vừa lên tiếng, tiêu điểm của cả căn phòng đồn hết về phía Võ Hạ Uyên, cô cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông, cười nói: “Dễ nói dễ nói Trần Thanh Tâm cau mày, ném đôi đũa trên tay xuống.