Lưu Nghiêm Cường là người đại diện vàng do Thiên Thần mời từ nơi khác đến, trên tài có vô số tài nguyên, cũng từng đưa vài tài non trẻ mới vào nghề trở nên hot, ngày thường đều đi ngang ở công ty, nếu Đỗ Minh Thông thực sự muốn tranh cãi với anh ta, chắc chắn sẽ không có quả ngọt để ăn.
“Nhưng bọn họ nói chuyện cũng thật khó nghe” Trần Duy Hòa vẫn còn tức giận: “Cái gì mà nói danh tiếng nát, có thể trèo lên được.
đạo diễn Lâm là do tối hôm qua làm gì đó”
“Kệ họ nói đi” Võ Hạ Uyên uống một hớp: “Bọn họ càng chửi thì càng chứng tỏ bọn họ tức giận, về sau em không cần chửi lại họ, em cứ vui tươi hớn hở nói với bọn họ như vầy: Đúng vậy đúng vậy, anh Kiên của chúng tôi chẳng có gì cả, các người nói coi vì sao đạo diễn Lâm lại coi trọng anh ấy vậy? Còn nhất đỉnh phải muốn anh Kiên của chúng tôi diễn, chúng tôi cũng không còn cách nào khác nha” Võ Hạ Uyên nháy mắt mấy cái: “Em thử nói như vậy coi, xem bọn họ có tức chết không?”
Trần Duy Hòa ngạc nhiên: “Còn có thể như vậy sao?”
Võ Hạ Uyên nhìn khuôn mặt trắng nõn như em bé kia, không nhịn được đưa tay véo véo: “Nhóc con, em vẫn phải học hỏi nhiều lắm”
Đỗ Minh Thông cũng nhếch miệng, cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
“Trần Duy Hòa tức giận em cũng tức giận sao?” Võ Hạ Uyên hứng thú nhìn Đỗ Minh Thông: “Không phải em nhẫn nhịn rất giỏi sao?
Nụ cười trên mặt Đỗ Minh Thông nhạt đi: “Chị Uyên, em có thể chịu, nhưng Lưu Nghiêm Cường nói Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Anh ta nói cái gì?”
“Anh ta nói em không cầm nổi bộ này đâu, bảo em buông tha cho đạo diễn Lâm” Đỗ Minh Thông nhỏ giọng nói Hóa ra là lo lắng chuyện này, Võ Hạ Uyên có thể hiểu được.
Cô chỉ vào ly thủy tinh trên bàn: “Hai người nhìn thấy không?”
Đỗ Minh Thông cùng Trần Duy Hòa đồng loạt nhìn lên.
‘Võ Hạ Uyên hung tợn nói: “Nam phụ của bộ phim này ngoài em ra thì không thể là ai khác được, nếu bị cướp đi, chị sẽ nuốt sống cái ly thủy tinh kia!”
Đỗ Minh Thông: “….”
Trần Duy Hòa: “…”
Thật hung hãn.
Truy nhiên, có lời nói này của Võ Hạ Uyên, trái tim của Đỗ Minh Thông lập tức trở lại trong bụng, anh ta không sợ cực khổ, chỉ sợ tài nguyên bị cướp, không được quay phim nữa, không biết vì sao Võ Hạ Uyên luôn cho anh ta một cảm giác an toàn, giống như Võ Hạ Uyên nói không, thì nhất định sẽ không, “Tổng giám đốc Trạch, ngài xem bộ phim của đạo diễn Lâm..” Lưu Nghiêm Cường đã tìm đến văn phòng của Phạm Minh Trạch Phạm Minh Trạch ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, cau mày: “Ai diễn bộ phim kia?”
Đây rõ ràng là biết rõ rồi mà vẫn cố hỏi.
Lưu Nghiêm Cường lộ vẻ khinh thường: “Đỗ Minh Thông”
“Ừm, có ấn tượng” Phạm Minh Trạch hỏi lại: “Cậu ta cũng là nghệ sĩ của Thiên Thần, nhận bộ phim thì thế nào?”
Lưu Nghiêm Cường không cam lòng nói: “Nhưng đó là bộ phim của đạo diễn Lâm, Đỗ Minh Thông không có một tác phẩm gì cả, nhưng lại làm nam phụ.”
Phạm Minh Trạch nghĩ thầm: Anh xem thường ai vậy? Nếu không phải lo lắng vật cực tất phản, tôi đã cho Đỗ Minh Thông làm nam chính luôn rồi’ Nhưng ngoài miệng anh ta vẫn cười nói: “Đó là do đạo diễn Lâm chọn, nếu cậu có vấn đề gì thì đi tìm đạo diễn Lâm mà trao đổi, dù sao chuyện đổi diễn viên giữa chừng cũng không phải chuyện hiếm”
Lưu Nghiêm Cường ngượng ngùng cười một tiếng: “đạo diễn Lâm nói không đổi”
“Sau đó cậu liền đến tìm tôi?” Phạm Minh Trạch thu lại nụ cười: “Lưu Nghiêm Cường, tôi không rảnh để đi xem mấy người tranh đấu tài nguyên nội bô, thăng làm vua thua làm giặc, ai có thể cướp được thì nó là của người đấy, tôi còn một đống công việc đây này” Anh ta đưa tay chỉ chồng văn kiện cao nửa mét ở bên cạnh: “Ngày nào tôi cũng phải loay hoay xử lý đống văn kiện này đến há mồm, thế mà cậu còn mang mấy cái vấn đề nhỏ nhặt này đến tìm tôi? Vẫn là câu nói trong cuộc họp, Thiên Thần không bao giờ thiếu tiền, muốn vào thì không dễ nhưng muốn đi thì đi lúc nào cũng được, các người mâu thuẫn lục đục với nhau thì tự mình xử lý, dừng mang mấy việc này đến tìm tôi”
Lưu Nghiêm Cường sờ mũi, liên tục vâng vâng dạ dạ.
Lồi nói này của Phạm Minh Trạch vô cùng rõ ràng, tìm anh ta cũng vô dụng.
Ngay khi Lưu Nghiêm Cường từ trong văn phòng của Phạm Minh Trạch đi ra, một người trẻ tuổi gương mặt tinh xảo lập tức đi đến: “Anh Cường, sao rồi?”
“Không được” Trong lòng Lưu Nghiêm Cường bực bội: “Tôi sẽ tìm tài nguyên khác cho cậu, đạo diễn Lâm chắc chắn sẽ không chịu đổi người, còn tổng giám đốc Trạch” Anh ta cười nhạo một tiếng: “Tổng giám đốc Trạch là người trên cao, không thèm để ý mấy chuyện này”
Khương Thi mấp máy môi, không nói gì đi theo phía sau Lưu Nghiêm Cường.
Cho dù Võ Hạ Uyên đã cẩn thận dặn dò đám người Đỗ Minh Thông tránh đụng mặt Lưu Nghiêm Cường, nhưng ngày hôm sau ở trước cửa công ty, bọn họ đụng mặt nhau.
Lưu Nghiêm Cường nhìn thấy Đỗ Minh Thông thì bật cười một tiếng, sau đó ánh mắt rơi vào người Võ Hạ Uyên, người phụ nữ này đeo một cái kính gọng vàng, làn da vô cùng trắng, mặc dù đang mặc đồ chức nghiệp nhưng cũng có thể nhìn ra dáng người yểu điệu của cô, Lưu Nghiêm Cường nheo mắt lại: “Cô là?”
Võ Hạ Uyên khẽ cười: “Tôi là Võ Hạ Uyên, người đại diện của Đỗ Minh Thông”
‘Võ Hạ Uyên không sợ đối phương nhận ra, huống hồ cô ăn mặc thành như thế vầy, cho dù tên thật bị lộ ra ngoài cũng không sao cả, từ trước đến giờ có rất ít truyền thông đăng tải tên của cô, chủ yếu đều là ảnh chụp, hơn nữa thế giới lớn như vậy, trùng tên trùng họ cũng là chuyện bình thường.
Trong mắt Lưu Nghiêm Cường lộ ra vẻ xem thường: “Chưa từng nghe qua”
“Tôi mới tới, anh Cường chưa nghe qua cũng là chuyện bình thường” Võ Hạ Uyên thản nhiên nói.
Lưu Nghiêm Cường nghe xong liền cảm thấy hứng thú: “Cô nói xem cô chỉ là người mới tới, làm thế nào mà cô có thể khiến cho đạo diễn Lâm nhả vai diễn này cho cô vậy?
Thế nào? Chả nhẽ đạo diễn Lâm lại thích kiểu người như cô?”
Lời này rõ ràng mang theo ý nhục nhã.
‘Võ Hạ Uyên làm như vẻ nghe không hiểu: “Ai biết được? Hôm đó lúc gặp mặt đạo diễn Lâm, ông ấy nói lúc trước xem Đỗ Minh Thông diễn (Vận tốc sinh tốc}, cảm giác cậu ấy diễn rất được, cho nên mới liên hệ với chúng tôi, lúc biết đạo diễn Lâm cho Đổ Minh Thông cơ hội này, tôi cũng rất giật mình đó”
Khương Thi đứng ở phía bên phải Lưu Nghiêm Cường cau mày nói: “đạo diễn Lâm xem phim Đỗ Minh Thông diễn làm cái gì?”
‘Võ Hạ Uyên cũng bày ra vẻ hoang mang: “Cái đó tôi không biết, nếu không cậu tự hỏi đại diễn Phùng đi?”
Vẻ mặt Khương Thi lập tức đen lại, lấy vị thế của anh ta bây giờ căn bản là không thể gặp được đạo diễn Lâm.
Trần Duy Hòa đem chôn đầu ở trên vai Đỗ Minh Thông, cố găng hết sức để nén cười.
Trước khi ra khỏi thang máy, Imc nhìn Võ Hạ Uyên lần cuối: “Hãy đợi đấy”
‘Võ Hạ Uyên xua tay: “Anh Cường đi thong thả”
Vẻ mặt Trần Duy Hòa đây kính nể: “Chị Uyên thật sự không sợ đắc tội Lưu Nghiêm Cường sao?”
“Chị có lựa chọn sao?” Võ Hạ Uyên thở dài: “Bắt đầu từ lúc Đỗ Minh Thông nhận nhân vật này, không chỉ Lưu Nghiêm Cường, người âm thầm ghen ghét chúng ta có rất nhiều, thay vì bị người khác sỉ nhục còn không bằng tự mình phản kích thích hợp, hơn nữa vừa rồi chị cũng không nói cái gì quá đáng cả, ngược lại là hai đứa, chị cùng người ta tranh cãi thì không sao, nhưng hai đứa thì không được, đặc.
biệt là em đó Đỗ Minh Thông”
Đỗ Minh Thông tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của Võ Hạ Uyên: “Em biết, Chị Uyên”
Nhóm nghệ sĩ mới tới cùng với người đại diện khác biệt sẽ có điểm xuất phát khác biệt, công ty vì để cho công bằng, dự định ba ngày.
sau sẽ tổ chức một buổi trình diễn catwalk, khách mời đều là những người đại diện của các sản phẩm khác nhau, nếu may mắn thì có khi sẽ được mời đi quay quảng cáo.
“Em không cần khẩn trương” Võ Hạ Uyên võ vai Đỗ Minh Thông: “Nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là diễn tốt bộ phim của đạo diễn Lâm, kịch bản của đạo diễn Lâm chắc là đã gửi cho em rồi nhỉ? Hãy xem kỹ kịch bản, còn về buổi catwalk hôm nay, em chỉ cần cố gắng hết sức là được”
Đỗ Minh Thông nghe su nói như vậy, lập tức cảm thấy thoải hơn nhiều: “Được, Chị Uyên.”
Để cho công bằng, những người đại diện sản phẩm kia sẽ không biết người đại diện của các nghệ sĩ mới này là ai, nhưng Võ Hạ Uyên nhìn vẻ mặt tự tin của Lưu Nghiêm.
Cường, trong lòng rõ ràng, anh †a chắc chắn đã chào hỏi với mấy vị đại diện sản phẩm kia trước rồi.