Cô của Trương Tấn Phong tên là Trương Trúc Phương, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, da dẻ của bà ta được bảo dưỡng rất tốt, thần thái khá là kiêu ngạo. Võ Hạ Uyên chỉ nhìn ánh mắt đầu tiên của Trương Trúc Phương đã biết bà ta không thích cô.
Mà đi cùng với Trương Trúc Phương lần này còn có một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi với vẻ ngoài dễ thương ngọt ngào, khí chất dịu dàng.
Võ Hạ Uyên lần đầu tiên nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Trương Tấn Phong, anh vuốt ve mái tóc của cô gái tâm hai mươi tuổi đó: “Tuyết Mai lớn rồi nhỉ”
“Em tốt nghiệp rồi, đã hai mươi ba tuổi rồi” Cô †a dịu dàng nói, trong mắt là sự ái mộ không thể nào che giấu được, cùng với Trương Tấn Phong đứng một chỗ mới đúng là trai tài gái sắc.
Võ Hạ Uyên vội vàng dời tầm mắt đến chỗ khác.
Ba người bọn họ vui vẻ trò chuyện, còn Võ Hạ Uyên giống như một người không liên quan ở nơi này.
Trương Tấn Phong nói anh có món quà tặng họ, khi anh lên lầu lấy quà thì Trương Trúc Phương lập tức thay đổi sắc mặt.
“Là Võ Hạ Uyên phải không?” Trương Trúc Phương nho nhã khẽ hỏi, rồi lập tức nhíu mày: “Haiz, cái đầu gối này sao lại đau nữa rồi?” Bà ta nói xong thì liếc Võ Hạ Uyên một cái.
€ô gái đi bên cạnh bà ta lập tức tiến lại gần: ~ “Cô, để cháu xoa bóp cho cô.”
“Đừng” Trương Trúc Phương đẩy cánh tay của Vũ Tuyết Mai ra, nhẹ giọng nói: “Cháu là con gái cao quý của nhà họ Vũ, làm sao có thể để cháu làm loại chuyện này được?”
Võ Hạ Uyên hiểu ý của Trương Trúc Phương, cô ngồi xổm xuống trước mặt bà ta: “Để cháu làm cho ạ”
Trương Trúc Phương để Võ Hạ Uyên xoa bóp đầu gối cho bà ta: “Nghe nói cô đang mang thai, ngồi xổm sẽ tổn thương phần lưng bụng, hay là cô… quỳ xuống đi?”
Đầu ngón tay Võ Hạ Uyên run lên: “Không sao, như thế này là tốt rồi ạ”
Trương Trúc Phương nhàn nhạt nhấp một ngụm trà, nói: “Tôi vừa mới trở lại không lâu nhưng mà mọi chuyện cụ thể như thế nào đều 9.
được bố tôi nói lại rồi. Ý của tôi là cô sinh xong đứa nhỏ thì hãy lập tức rời khỏi đây đi, cô và Trương Tấn Phong không phải là người của cùng một thế giới, cô không xứng với Tấn Phong” Sau đó bà ta vỗ nhẹ vào bàn tay của Vũ Tuyết Mai rồi nói tiếp: “Chỉ có Tuyết Mai mới xứng thôi”
Vũ Tuyết Mai không đồng ý nói: “Cô”
“Được, được, được. Cô biết là cháu ngại mà”
Trương Trúc Phương thoải mái cười to: “Mà chuyện này không phải đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?”
Hóa ra Trương Tấn Phong đã có người trong lòng rồi… Võ Hạ Uyên tự nhéo vào đầu ngón tay của chính mình để tỉnh táo lại.
“Chị Hạ Uyên đừng bận tâm, cô không có ý đó đâu” Vũ Tuyết Mai nhìn cô lo lắng giải thích, ánh mắt trong sáng vô tội, xem ra cũng không có mưu mô gì.
“Chị Hạ Uyên đang mang thai, vẫn nên đứng dậy đi” Vũ Tuyết Mai nói giúp Võ Hạ Uyên.
Bởi vì đứa nhỏ, Võ Hạ Uyên cũng không dám miễn cưỡng bản thân. Không ngờ khi cô vừa đứng lên, Vũ Tuyết Mai lập tức hét lên một tiếng sau đó lùi về sau từng bước một, cô ta va vào chiếc bàn ở sau lưng, mấy tiếng ly vỡ vụn vang lên.
“Tuyết Mai” Trương Trúc Phương hét lớn.
Một bóng người từ trên lầu vội vàng chạy xuống, nhanh chóng bế Vũ Tuyết Mai lên, anh tức.
tốc đặt Vũ Tuyết Mai ở trên ghế, cẩn thận nhìn cô: “Em bị thủy tỉnh cứ vào rồi đúng không?”
Vũ Tuyết Mai đỏ mặt: “Không có, anh đã kịp đỡ lấy em rồi mà”
Trương Trúc Phương ở bên cạnh hét vào mặt Võ Hạ Uyên: “Sao cô lại đẩy Tuyết Mai vậy?”
Trương Tấn Phong nghe thấy thế lập tức quay đầu lại, anh lạnh lùng nhìn Võ Hạ Uyên, ánh mắt sắc như dao, nghiến từng chữ một: “Cô muốn chết à?”
Ánh mắt đó của anh làm tất cả máu trong người của Võ Hạ Uyên như đông lại, cổ họng khô khốc, cô cắn răng mở miệng: “Tôi không có.”
Trương Trúc Phương hừ lạnh: “Tuyết Mai đỡ cô đứng dậy, cô lại đẩy Tuyết Mai ra, tôi ở đây nhìn thấy tất cả. Nếu Tuyết Mai ngã xuống mấy mảnh ly vỡ thì phải làm sao? Cô cố tình đúng không?”
“Cháu không có, vừa rồi…”
“Đủ rồi” Trương Tấn Phong ngắt lời cô: “Võ Hạ Uyên, cô là người như thế nào tôi đây tự hiểu rõ, lập tức xin lỗi Tuyết Mai cho tôi”
Cơ thể Võ Hạ Uyên căng thẳng, cô ngoan cố nhìn Trương Tấn Phong, sau đó rất nhanh đã hạ mắt xuống. Ánh mắt lạnh lùng đối diện làm cô rất sợ hãi, cô không dám đắc tội anh.
“Cô Tuyết Mai, tôi xin lỗi” Võ Hạ Uyên ngây ngốc nói.
Vũ Tuyết Mai vội vàng lắc đầu: “Cũng do tôi không cẩn thận, không sao đâu”
“Nhanh mang hòm y tế tới đây” Trương Tấn Phong ra lệnh cho người giúp việc.
Không ai để ý tới Võ Hạ Uyên, cô cố gắng đứng vững rồi bước về phòng, sau đó cô mới đau đớn vén váy lên, trên đùi và đầu gối có vài vết thương rất sâu, có máu chảy ra từ đó.
Những mảnh vỡ đó không làm Vũ Tuyết Mai bị thương nhưng chúng đã đâm hết lên người Võ Hạ Uyên.
Chương 12: Cô không được đụng vào cô ấy
Võ Hạ Uyên dùng khăn giấy sạch xử lý sơ qua vết thương. Cũng may là trong phòng ngủ có hộp y tế, cô tìm một vài miếng băng cá nhân dán lên trên.
Bữa tối, Võ Hạ Uyên không xuống ăn cơm. Có người giúp việc mang đồ ăn lên cho cô, cô nghĩ việc này là do Trương Tấn Phong sai bảo.
Đợi Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai rời đi, quả nhiên Trương Tấn Phong đến để chất vấn có.
Sắc mặt anh âm u: “Tôi không cần biết trước đây cô đã dùng thủ đoạn thấp hèn này với bao nhiêu người, nhưng cô không được đụng vào Vũ Tuyết Mai”
Võ Hạ Uyên chỉ lặng yên lắng nghe, cô đã bỏ cuộc rồi, không giải thích gì thêm nữa.
Không nhận được lời hồi đáp, Trương Tấn Phong bước đến bóp lấy cằm của Võ Hạ Uyên, ép buộc cô ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông gằng từng câu từng chữ: “Hiểu chưa?”
“Tôi không phải chỉ đe dọa rồi cho qua chuyện. Nếu cô dám gây nên một vết thương trên người Tuyết Mai, tôi sẽ khiến cô phải gánh chịu gấp mười lần”” Trương Tấn Phong cất tiếng nhẹ nhàng phảng phất nhưng lại mang đến sự uy hiếp khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Sau đó Trương Tấn Phong đạp cửa rời đi. Võ Hạ Uyên cứ như bị rút hết sức lực trên cơ thể, ngã quy xuống giường.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, nhà họ Trương vốn không phải là lồng chim sa hoa, mà là hang cọp nguy hiểm.
Võ Hạ Uyên không biết cô chìm vào cơn mê từ khi nào, đợi đến lúc tỉnh dậy thì đã là một giờ sáng. Tối nay, Trương Tấn Phong không đến.
Cũng phải thôi, cô đã khiến người phụ nữ mà anh yêu bị thương, anh chán ghét cô còn không kịp nữa là…
Buổi tối Võ Hạ Uyên chẳng ăn uống gì, lúc này cô cảm thấy có vẻ mình bị tuột huyết áp. Cô gắng gượng lại cơn chóng mặt, chống tay lên tường đi từng bước đến nhà vệ sinh rồi vội vàng tắm rửa.
Lúc bước ra thì toàn thân vã đầy mồ hôi.
Vào lúc này, cánh cửa phòng được đẩy ra.
Ánh mắt Trương Tấn Phong thâm trầm, anh đứng ở phía cửa nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên hết mấy giây rồi bỗng nhiên đi về phía cô.
Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên lên giường. Lúc anh cởi váy cô ra, Võ Hạ Uyên cũng chẳng để ý đến. Mãi cho đến khi ngón tay của người đàn ông sờ vào miếng băng cá nhân trên đầu gối của cô: “Bị sao thế này?”
Võ Hạ Uyên nhất thời bừng tỉnh.
Ánh mắt của anh chuyển dời xuống dưới, nhìn thấy miếng băng dán trên đùi người phụ nữ, sắc mặt của anh có chút không tự nhiên: “Cô bị thương từ trước rồi à?”
“Không có, bất cẩn nên bị quẹt trúng thôi.” Võ Hạ Uyên bịa chuyện nói đại.
Trương Tấn Phong nghiêng người nằm xuống, giọng điệu khôi phục lại sự lạnh lùng như trước: “Vậy thì ngủ đi.”
Ngày hôm sau thức dậy, bên cạnh là một mảng trống trải. Võ Hạ Uyên vén chăn ra, rồi bỗng nhiên ngẩn người.
Dường như băng cá nhân ở chỗ vết thương…
đã được thay mới rồi…
Đương nhiên cô cũng sẽ không suy nghĩ xa vời, lập tức ngó lơ sự lạ thường ở trong lòng rồi đi tắm rửa, sửa soạn xong xuôi chuẩn bị mở tiệm.
Nhưng ngày hôm nay đã được định sẵn là sẽ không yên ổn. Từ phía xa, Võ Hạ Uyên đã nhìn thấy Phan Công Bảo và vợ anh ta đứng ở phía cửa…
Hai người họ nhìn ngó tứ phía, dường như vẫn còn đang bàn bạc điều gì đấy.
Bỗng nhiên, Võ Hạ Uyên cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cô lén lút đi vòng ra phía sau trung tâm thương mại, vừa mới đến gần thì nghe thấy vợ Phan Công Bảo hỏi: “Cách này có được không đấy?”
“Sao lại không được?” Phan Công Bảo đắc ý: “Chẳng phải em đã xé giấy cam đoan rồi hay sao?”
Một tiếng sấm đùng đoàng xoẹt ngang đầu, Võ Hạ Uyên ngơ ngác đứng tại chỗ. Thì ra trước đây vợ Phan Công Bảo bày ra chuyện đó… là cố ý sao?
“Con nhỏ ngu ngốc đó mà bày đặt đấu với anh sao? Chúng ta sửa sang nhà cửa còn thiếu khoảng một trăm triệu phải không?”
Vợ Phan Công Bảo cười trộm: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay lấy phí bồi thường tổn thất tinh thần của em thì đủ hết rồi! Cô ta không đưa thì em phát! Coi cô ta làm ăn kiểu gì!”
“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng bước ra từ sau lưng bọn họ.
Vợ chồng Phan Công Bảo giật hết cả mình, bất chợt nhìn thấy Võ Hạ Uyên nên có chút hoảng hốt.
“Thì ra mọi thứ đều là do mấy người bàn bạc với nhau hết cả!” Võ Hạ Uyên nghiêm nghị cất lời.
Sau cơn hốt hoảng, vợ Phan Công Bảo bày ra một bộ dạng ngoan cố: “Là do bọn tôi bàn bạc với nhau hết đấy, cô có thể làm gì được?”
“Không phải như vậy đâu.’ Phan Công Bảo giả nai, nhẹ nhàng nói với Võ Hạ Uyên: “Em gái à, chỉ thiếu mỗi một trăm triệu thôi. Em cho tụi anh thêm một trăm triệu thì anh sẽ không đến làm phiền em nữa, anh đảm bảo!”
“Chuyện đã đến nước này, anh tưởng rằng tôi sẽ tin anh sao?”
Phan Công Bảo nghe xong, chầm chậm thu lại ý cười, ánh mắt lộ ra vẻ hung hăng: “Vậy thì đừng trách bọn tôi không khách sáo. Cái quán cà phê này cô đừng mong buôn bán gì nữa.”
Chương 13: Làm loạn ngay trước mặt mọi người
Võ Hạ Uyên siết chặt hai nắm tay, rồi chậm rãi thở ra một hơi: “Được rồi, ba ngày sau tới chỗ tôi lấy tiền”
Vợ chồng Phan Công Bảo có được câu trả lời vừa lòng thì vui mừng hớn hở ra về.
Sau khi họ đi, Võ Hạ Uyên lập tức thu dọn những đồ vật còn hữu dụng trong tiệm, trả lại cửa hàng vào ngay ngày hôm đó. Tiền mướn hạ xuống cô cũng chẳng cần, giờ cô chỉ muốn thoát khỏi người nhà họ Phan thôi.
Võ Hạ Uyên an tĩnh ở biệt thự hai ngày. Đến sáng sớm ngày thứ ba, Trương Tấn Phong đẩy cửa vào, anh cau mày: “Cô không mở tiệm à?”
“Ừ” Võ Hạ Uyên hơi ngượng ngùng: “Làm ăn không khá, hơn nữa đứa bé không yên nên tạm thời không mở”
Trương Tấn Phong thầm cười nhạt, trong bụng nghĩ rằng tức là bây giờ cô chỉ sống nhàn hạ thế này, không cần bận rộn gì ấy hả?
Thứ bảy, ông Trương Phúc mời Võ Hạ Uyên ăn cơm ở khách sạn.
Lúc Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong đến nơi, Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai đã ở đó rồi. Vũ Tuyết Mai vẫn mang cái dáng vẻ khôn khéo, hiểu chuyện như trước, còn Trương Trúc Phương thì tỏ ra khinh thường.
Thức ăn mau chóng được đưa lên, ông Trương Phúc gắp một miếng thịt trâu bỏ vào chén Võ Hạ Uyên, sau đó hòa ái bảo: “Ăn nhiều vào.
Đứa bé đang thành hình thành dáng rồi, con không thể để đói bụng được”
“Cảm ơn bố” Võ Hạ Uyên biết ông Phúc chỉ quan tâm đứa bé thôi, nhưng giọng điệu này của ông vẫn khiến cô không khỏi thấy ấm lòng.
Nụ cười trên mặt Vũ Tuyết Mai đã biến mất từ lâu. Cô ta ăn không biết ngon mà đảo loạn cháo trong chén. Và rồi bỗng dưng, cô ta nhìn Võ Hạ Uyên bằng ánh mắt rất sâu, sâu đến nỗi Võ Hạ Uyên chẳng biết vì sao lại thấy sờ sợ.
“Võ Hạ Uyên! Quả nhiên cô ở đây!” Tiếng quát †o nổ vang bên tai, Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nhìn về phía trước. Vợ của Phan Công Bảo không biết làm sao lại đột nhiên xuất hiện.
Trên người Nguyễn Bảo Vân là quần áo của nhân viên làm vệ sinh, hiển nhiên cô ta đã trà trộn để vào. Cô ta nhe răng toét miệng nhào lên nắm cánh tay Võ Hạ Uyên, sau đó bắt đầu hô to: “Mọi người nhìn xem! Đây chính là người phụ nữ lòng lang dạ sói! Ngay cả bố mẹ mình cũng không nuôi!”
Nơi này là phòng ăn cao cấp, giọng nói cô ta lại chói tai vô cùng, thế nên mọi người đều đồng loạt nhìn qua.
“Cô đang nói nhăng nói cuội gì vậy?” Võ Hạ Uyên hất mạnh tay của cô ta ra: “Tôi là trẻ mồ côi, lấy đâu ra bố mẹ? Sao hả, cô và Phan Công Bảo còn muốn lừa tiền tôi nữa ư?”
Nguyễn Bảo Vân hốt hoảng trong chớp mắt, sau đó lại càng ngạo mạn và phách lối hơn: “Phải, bố mẹ không phải bố mẹ ruột của cô, nhưng đón cô từ cô nhỉ viện ra nuôi nấng, đấy là sự thật đúng chưa? Bây giờ cô ăn ngon mặc đẹp, cảm thấy dân quèn như chúng tôi làm cô mất mặt à? Võ Hạ Uyên, làm người phải có lương tâm chứ: Võ Hạ Uyên giận điên người khi nghe cô ta đảo trắng thành đen: “Nói bậy nói bạ “Tôi nói bậy sao? Cô dám nói bố mẹ không nuôi cô à? Trời ơi..” Nguyễn Bảo Vân nằm rạp ra đất như cha chết mẹ chết, song khóc mãi chẳng ra nổi giọt nước mắt nào: “Nhà họ Phan sao lại nuôi dưỡng loại người như vậy chứ?”
“Tôi vốn đâu phải người nhà họ Phan.” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhìn cô ta.
Trương Trúc Phương chán ghét cau mày: “Võ Hạ Uyên này, cô ta nói thật hả? Nếu như thế thì cô đúng thật là không có lương tâm rồi. Nhà họ Trương chúng tôi cũng không cần loại người như vậy!
Võ Hạ Uyên vô cùng mệt mỏi. Cô bỗng liếc thấy ánh mắt đắc ý của Vũ Tuyết Mai.
Khoan đã! Làm sao Nguyễn Bảo Vân biết cô ở đây? Nguyễn Bảo Vân lại làm thế nào trà trộn vào được? Chắc chắn phải có người tiếp ứng…
Nguyễn Bảo Vân còn đang khóc lóc om sòm thì ông Phúc bỗng quát: “Im miệng!”
Nguyễn Bảo Vân bị doa co rúm lại, sau đó cô †a xoa mặt đứng lên: “Võ Hạ Uyên, bất kể nói thế nào, cô cũng phải cho nhà họ Phan chúng tôi một lời giải thích”
“Giải thích?” Võ Hạ Uyên cào mạnh xuống bàn, bỗng dưng cảm thấy choáng váng: “Hơn trăm triệu tiền sửa nhà cho các người phải lột từ người tôi xuống, đúng không? Mấy trăm triệu tiền mua xe cũng từ tôi đúng không? Tôi đưa rồi sau đó thì sao? Cứ mãi như vậy à?”
Nguyễn Bảo Vân không có đầu óc, nhanh mồm nhanh miệng nói hớ ra: “Đưa rồi tính tiếp”
Dứt lời, cô ta mới phát hiện bị Võ Hạ Uyên gài, thế là khó chịu, vội lao tới muốn đánh Võ Hạ Uyên: “Gô là đồ chó tỉ tiện, vô lương tâm! Cô không sợ bị sét đánh à?”
Một bàn tay thon dài chụp lấy cổ tay cô ta.
Trương Tấn Phong sầm mặt, hơi dùng sức hất văng Nguyễn Bảo Vân ra.
Chương 14: Dốc sức bảo vệ cô ta
Hiển nhiên Nguyễn Bảo Vân rất sợ Trương Tấn Phong, cô ta kinh hãi nói: “Anh là ai?”
Võ Hạ Uyên hỏi vặn lại: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Nguyễn Bảo Vân bị hỏi bất ngờ nên cô ta theo ý thức nhìn về phía Vũ Tuyết Mai, nhưng Vũ Tuyết Mai lại vội vã dời tầm mắt.
Võ Hạ Uyên thấy ánh mắt Trương Tấn Phong dần đen lại, cô nghĩ chắc anh cũng đã nhìn ra được điều gì đó.
“Tôi vào bằng cách gì thì liên quan gì đến cô?”
Cô ta cất giọng hung dữ: “Cô đừng nghĩ là làm thế này thì sẽ không cần chịu trách nhiệm với hai người lớn trong nhài”
“Thế ư?” Giọng nói của Trương Tấn Phong lạnh băng: “Nếu như tôi tra được sự việc không giống như cô nói…”
Nguyễn Bảo Vân hơi run lên: “Anh muốn thế nào?”
“Cút!” Anh chỉ phun ra một chữ.
“Khoan đã” Ông Phúc lên tiếng: “Nhà họ Trương chúng tôi chưa từng có chuyện có người đến tận nhà vả vào mặt mà còn có thể bình an rời đi!”
Bây giờ Nguyễn Bảo Vân thật sự sợ hãi rồi, dường như cô ta muốn nói gì đó nhưng lại e dè mà nuốt lời xuống.
Vẻ mặt Vũ Tuyết Mai tràn ngập sự bất an khó che giấu.
“Bố, nếu bố tin con thì hãy để con giải quyết chuyện này”
Anh nắm chặt lấy bàn tay lạnh băng của Võ Hạ Uyên, hơi ấm men theo làn da thấm vào tận sâu trong lòng cô.
Cô rất cảm kích Trương Tấn Phong vì ít nhất bây giờ anh đã tin tưởng mình.
Mãi lâu sau ông Phúc mới cất tiếng thở dài, Nguyễn Bảo Vân run rẩy đi ra ngoài. Có lẽ cô ta đã nhìn ra được những người này đều không dễ chọc vào, muốn bóp chết cô ta cũng chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi.
Bữa cơm này cực kỳ yên tĩnh, ông Phúc không hỏi Võ Hạ Uyên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng không hề cười, ăn xong ông lập tức rời đi. Lòng cô ngập tràn đắng chát, chắc chăn là cô đã khiến ông thất vọng rồi.
Vũ Tuyết Mai cũng nhanh chóng đặt đũa xuống nói: “Anh Tấn Phong, nhà em có chút việc gấp, hẹn hôm sau gặp lại”
Võ Hạ Uyên hơi thấp thỏm không yên, cô lấy lý do đi vệ sinh rồi vội vã bám theo sau Vũ Tuyết Mai.
Ở vườn hoa một bên khách sạn, cô nhìn thấy Vũ Tuyết Mai ôm theo một bọc bưu phẩm đưa cho Nguyễn Bảo Vân tham lam: “Kín miệng một chút, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
“Được được.”
Nguyễn Bảo Vân vội vàng nhận lấy rồi cất lời bảo đảm: “Cô yên tâm, nếu như còn cần gì thì cứ gọi tôi một tiếng, tôi cũng ghét con ả kia lâu lắm rồi!”
Sau khi nhìn ngó xung quanh, Vũ Tuyết Mai cẩn thận chọn rời đi từ con đường nhỏ khác ở một bên.
Võ Hạ Uyên cất điện thoại đi, tất cả cảnh lúc nãy cô đều đã quay lại được rồi.
Giây tiếp theo, một bàn tay khác vươn tới cướp đi điện thoại trong tay cô. Cô sợ hãi xoay người lại nhưng cô lại phát hiện ra người kia là Trương Tấn Phong, anh đang xụ mặt nhấn nhấn trên điện thoại. Chờ khi cô cướp lại thì video trong máy đã mất rồi.
“Anh làm gì vậy hả?” Giọng nói của cô khó che giấu được sự run rẩy.
“Việc này tôi sẽ cho bố một câu trả lời thỏa đáng, đảm bảo sẽ không làm hại đến cô” Anh nói rõ từng chữ một.
Cô nhếch môi cười một tiếng, cách làm này của anh còn không tổn thương cô sao?
“Anh biết..” Võ Hạ Uyên khàn giọng mở miệng: “Anh biết tất cả chuyện này là do Vũ Tuyết Mai tính kế, cho nên những điều lúc nãy anh nói với bố mình đều là để bao che cho cô ta đúng không?”
Rất lâu rất lâu sau cô cũng không nghe thấy anh đáp lại.
Câu trả lời đã rõ như ban ngày.
Vậy mà ban nãy cô còn cảm kích anh cơ đấy, loại cảm kích này giờ đứng trước sự thật quả là chế giễu biết bao!
Võ Hạ Uyên bước qua người Trương Tấn Phong, cô vốn còn định bước tiếp thì đột nhiên trước mắt tối sầm, cô mất đi ý thức…
Cô không biết Trương Tấn Phong đã giải quyết như thế nào nhưng vài ngày sau nhà họ Vũ đã mang đến rất nhiều thứ bù đắp, có thể nhìn ra anh đã làm được việc bảo toàn cho cả hai bên.
Võ Hạ Uyên thầm mỉm cười trào phúng, chẳng qua cô cũng chỉ là dính nhờ ánh sáng của Vũ Tuyết Mai mà thôi.
Quan hệ của hai người bỗng chốc trở nên cứng ngắc, cụ thể hơn là Võ Hạ Uyên quá thất vọng với người này rồi. Trước đây cô chỉ nghĩ rằng anh là người lạnh lùng nhưng hóa ra giờ mới hay anh lại là người có thể làm ra những chuyện không có giới hạn.
Vài ngày sau Vũ Tuyết Mai đột nhiên hẹn cô ra ngoài nói là có thứ quan trọng muốn đưa cho có.
Võ Hạ Uyên lựa chọn đi, trong lòng cô vẫn còn sự không cam tâm
Chương 15: Cố ý gây thương tích
Trong nhà hàng yên tĩnh, Vũ Tuyết Mai ngoan ngoãn ngồi đối diện Võ Hạ Uyên, đưa một túi tài liệu cho cô. Võ Hạ Uyên mở ra xem, cô vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong đó đều là chứng cứ quan trọng về việc vợ chồng Phan Công Bảo dọa dẫm và bắt chẹt cô, thậm chí còn có cả ghi âm.
Nếu suy nghĩ kỹ càng thì sẽ thấy, người bảo.
Nguyễn Bảo Vân đến gây chuyện với cô chính là Vũ Tuyết Mai. Với mức độ cẩn thận của cô ta, đương nhiên sẽ phải để lại đường lui cho mình rồi.
Nhưng tại sao bây giờ Vũ Tuyết Mai lại đưa cô những thứ này? Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Võ Hạ Uyên.
“Hôm đó, sau khi ăn cơm với bác Phúc xong, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ tên Nguyễn Bảo Vân kia bụng dạ khó lường. Tôi tin lời chị, tôi cũng muốn chị và anh Tấn Phong hòa thuận nên đã nhờ người điều tra” Vũ Tuyết Mai vén sợi tóc bên tai lên, trông vô cùng gọn gàng: “Hy vọng có thể giúp được chị.”
Võ Hạ Uyên bình tĩnh đáp: “Cảm ơn.” Cho dù cô ta có mục đích gì, thứ này đúng là rất hữu ích với cô.
Võ Hạ Uyên không có gì để nói với Vũ Tuyết Mai, cô tránh cô ta còn chẳng kịp.
Hai người cùng rời khỏi nhà hàng, Vũ Tuyết Mai đi trước Võ Hạ Uyên. Khi bước xuống cầu thang, cô ta bỗng hét lên kinh hãi, người ngả về phía trước. Võ Hạ Uyên không kịp phản ứng, vừa đưa tay ra thì đã thấy Vũ Tuyết Mai ngã xuống cầu thang rồi.
Sau một tiếng rầm, Vũ Tuyết Mai nằm lăn ra đất, đau đớn kêu lên.
“Cứu mạng!” Trông thấy thế, nhân viên phục vụ ở bên cạnh vội vàng gọi người, đồng thời nhìn Võ Hạ Uyên bằng ánh mắt sợ hãi.
Lòng Võ Hạ Uyên lạnh toát, vội vàng rụt tay lại, nhưng cô đã quên, hành động này chẳng khác gì biểu hiện của sự chột dạ trong mắt người khác.
Vũ Tuyết Mai được đưa đến bệnh viện. Để đề phòng mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, Võ Hạ Uyên bèn đi cùng cô ta. Vũ Tuyết Mai được đưa vào phòng cấp cứu, chẳng bao lâu sau, Trương Trúc Phương và Trương Tấn Phong cũng có mặt.
Dù cách nhau cả một đoạn hành lang, Võ Hạ Uyên vẫn cảm nhận được khí thế hung ác từ Trương Tấn Phong. Trương Trúc Phương đi nhanh nhất, bà ta chỉ vào Võ Hạ Uyên rồi quát: “Đồ đàn bà độc ác kia, sao cô có thể làm thế với Tuyết Mai chứ?”
“Tôi không làm.” Võ Hạ Uyên vừa mở miệng, bóng dáng cao lớn của Trương Tấn Phong đã bao phủ cô. Người đàn ông hơi cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ âm u và lạnh lão.
“Chúng tôi đã hỏi nhân viên phục vụ của nhà hàng kia rồi, ai cũng nhìn thấy! Ai cũng bảo là cô đẩy! Cô còn già mồm nữa à?” Trương Trúc Phương tỏ ra đau khổ: “Tấn Phong, sao cháu lại giữ người phụ nữ này bên cạnh chứ? Cháu phải nghe cô, bỏ đứa bé rồi đuổi cô ta khỏi nhà họ Trương đi!”
Võ Hạ Uyên ôm bụng dưới, lùi ra sau hai bước, ngẩng đầu nhìn Trương Tấn Phong và kiên định nói: “Tôi không làm, nếu anh không tin thì có thể xem camera.”
“Võ Hạ Uyên” Giọng Trương Tấn Phong vô cùng lạnh lẽo, chữ nào cũng ẩn chứa kịch độc, gặp máu là phát tác ngay: “Tôi đã bảo cô là đừng động đến Tuyết Mai chưa?”
Lòng Võ Hạ Uyên chùng xuống, anh không hề tin cô!
“Tôi nói rồi, anh có thể xem cameral” Trước khí thế đáng sợ của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên dốc sức phản kháng. Đây không phải lỗi của cô, đừng hòng bắt cô nhận!
“Vậy tại sao cô lại gặp em ấy?” Trương Tấn Phong thấp giọng hỏi, bỗng phát hiện túi tài liệu trong tay Võ Hạ Uyên. Anh rút ra đọc, ánh mắt chợt trở nên u ám. Trương Tấn Phong ném túi tài liệu vào người cô rồi nói: “Tự làm tự chịu!”, sau đó quay người bỏ đi.
Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng Trương Tấn Phong, cảm thấy câu nói này có ý khác. Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đắc ý của Trương Trúc Phương, cơ thể đang ngẩn ra chợt có phản ứng lại. Có lẽ chuyện này chính là do Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai bày ra! Bọn họ định mượn tay cô để thoát khỏi vợ chồng Phan Công Bảo, thậm chí còn muốn cô gánh tội danh “cố ý gây thương tích”!
Mà điều khiến Võ Hạ Uyên tuyệt vọng hơn nữa chính là, không chừng vừa rồi chồng cô cũng hiểu rõ, nhưng anh chỉ để lại bốn chữ “Tự làm tự chịu!” mà thôi.
Nửa tiếng sau, bố mẹ Vũ Tuyết Mai chạy đến với khí thế hung hãn…
Chương 16: Không biết phải trái
Trương Trúc Phương bước lên tát vào mặt Võ Hạ Uyên một cái thật mạnh rồi nghiêm nghị quát mắng: “Đồ đê tiện! Nếu như con gái tôi có chuyện gì thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu”
“Không sao.” Võ Hạ Uyên giơ tay lên lau khóe miệng dính máu, lạnh lùng nói: “Bây giờ tốt nhất bà nên cho người tiêu hủy camera trong phòng ăn đi, nếu không thì chúng tôi sẽ lấy ra làm chứng cớ để kiện lên tòa đấy”
Nói xong, Võ Hạ Uyên nhìn về phía Trương Trúc Phương, quả nhiên thấy sắc mặt bà ta hơi bối rối. Kế đó, Trương Trúc Phương khẽ đảo mắt rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Võ Hạ Uyên biết Trương Trúc Phương định làm gì nhưng cô không hề muốn ngăn cản, sự kiện video lần trước đã khiến cô thấy rõ địa vị của Vũ Tuyết Mai trong lòng mọi người ở nhà họ Trương. Cho dù cô lấy được camera thì cũng sẽ bị Trương Tấn Phong nghĩ cách đè xuống.
Chỉ là Võ Hạ Uyên không cam lòng nên muốn cho bà ta hoảng hốt một chút mà thôi.
Không lâu sau, Vũ Tuyết Mai bị đẩy ra. Cô ta đã tỉnh lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt, vừa nhìn thấy bố mẹ mình thì đã cất lên tiếng nấc nghẹn ngào khiến người khác vô cùng đau xót. Lúc này, Trương Tấn Phong cũng đã trở lại, Vũ Tuyết Mai nắm lấy cánh tay anh rồi gọi khế: “Anh Tấn Phong…”
“Ngoan, vào trong trước đi” Trương Tấn Phong vuốt ve Vũ Tuyết Mai, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Một lát nữa anh sẽ đến thăm em”
Sau khi Trương Trúc Phương nói chuyện điện thoại xong thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này, bà ta nghiêm túc nói: “Tấn Phong, dạy dỗ lại người phụ nữ ác độc này lại cho tốt đi”
Chờ bọn họ rời đi, trên hành lang chỉ còn lại Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong.
Võ Hạ Uyên hơi mệt mỏi ngẩng đầu lên: “Muốn đánh ở đâu? Đánh nhanh đi”
Ánh mắt Trương Tấn Phong chợt co rút, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng, người đàn ông giơ tay ra lau khóe miệng Võ Hạ Uyên rồi nói: “Là ai ra tay? Tại sao khi nãy không nói?”
Võ Hạ Uyên bị Trương Tấn Phong hỏi thì khẽ sửng sốt, sau đó cười xùy một tiếng hất tay người đàn ông ra: “Anh Phong, như vậy dối trá quá đấy”
Sắc mặt Trương Tấn Phong lập tức lạnh xuống, anh mạnh bạo nắm chặt cằm Võ Hạ Uyên: “Không biết phải trái” Sau đó xoay người sãi bước rời đi.
Một mình Võ Hạ Uyên đứng trên hành lang hồi lâu, vào lúc cô đi ngang qua cánh cửa phòng bệnh thì nhìn thấy Trương Tấn Phong đang ngồi ở mép giường dịu dàng nói gì đó với Vũ Tuyết Mai.
Bỗng nhiên trái tim cô khẽ đau nhói, Võ Hạ Uyên vội vàng dời mắt đi.
Võ Hạ Uyên thật sự rất hâm mộ Vũ Tuyết Mai, cho dù cô ta có làm chuyện xấu gì đi chăng nữa thì cũng sẽ có một đống người che mưa chắn gió cho cô ta.
Cái tát này của Trương Trúc Phương không hề nhẹ, bên tai Võ Hạ Uyên vẫn luôn vang vọng tiếng ong ong. Khi cô vừa đi ra khỏi cổng bệnh viện được một đoạn, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngã nhào trên đất.
Đến khi cô mở mắt ra một lần nữa thì phát hiện bản thân đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cô hoảng hốt bật mạnh dậy, sợ hãi ngắm nhìn bốn phía.
“Tỉnh rồi à?” Một âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên.
Võ Hạ Uyên dựa theo tiếng nói nhìn thấy một người đang ông đang ngồi trên ghế salon, mặc dù nghịch sáng nhưng cô vẫn có thể thấy được khuôn mặt anh tuấn của anh ấy như cũ.
Có lẽ vì vẻ ngoài của anh ấy nên Võ Hạ Uyên cũng buông lỏng cảnh giác hơn, cô nhẹ giọng hỏi: “Chào anh, xin hỏi đây là đâu?”
“Cô té xỉu ở trên đường, tôi nhìn thấy nên đưa cô trở về đây.” Người đàn ông trả lời.
Những lời này của anh ấy khiến cho Võ Hạ Uyên vô cùng kinh ngạc, người bình thường sẽ tùy tiện mang một người xa lạ về nhà sao?
Võ Hạ Uyên vừa muốn nói chuyện thì bên tai truyền đến một cảm giác đau nhói, cô lập tức đè trán lại, sau đó nghe thấy người đàn ông kia nói: “Bác sĩ đã kiểm tra cho cô rồi, màng nhĩ bị thủng do ngoại lực gây ra, tôi đề nghị cô nên nằm viện”
“Không cần” Võ Hạ Uyên từ chối liên tục, lúc cô đứng lên thì dưới chân cứ như nhũn ra: “Rất cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhưng bây giờ tôi phải về nhà rồi, sẵn tiện tôi có thể lưu lại phương thức liên lạc của anh không? Ngày khác tôi sẽ mời anh dùng cơm sau.”
Người đàn ông hào phóng đưa cho Võ Hạ Uyên một tấm danh thiếp: “Vậy thì làm phiền cô rÖi.
Người đàn ông này ở trong một căn biệt thự sang trọng, đây không phải là nơi để xe cộ tùy tiện ra vào, vì thế anh ấy đưa Võ Hạ Uyên đến khu “An Đàm” bên cạnh.
Võ Hạ Uyên vừa mới vào cửa đã nghe được mấy âm thanh gấp gáp, dì Hà vẫn luôn chăm sóc.
cô vội vàng xông lên nắm lấy tay cô rồi kích động nói: “Cô chủ, cô đã trở lại rồi. Chúng tôi…” Võ Hạ Uyên nghe không rõ lắm những lời nói phía sau của bà ấy bởi vì ngay lúc đó, cô nhìn thấy Trương Tấn Phong đang sầm mặt đi xuống.
Không biết có phải cho ảo giác của cô hay không, thế mà cô lại thấy dường như giữa hai hàng lông mày của Trương Tấn Phong có chút © luống cuống.
Chương 17: Muốn cô nói xin lỗi
Trương Tấn Phong hai ba bước đi đến trước mặt của Võ Hạ Uyên, từ trên cao nhìn xuống người cô. Người đàn ông mấp máy môi nhưng cô chỉ có thể nghe được tiếng kêu sắc nhọn.
“Tại sao không nói lời nào?” Lần này thì Võ Hạ Uyên nghe không rõ, giọng nói được anh ép xuống cực kỳ nhỏ, dường như anh đã cố gắng nhãn nhịn rất lâu, chỉ chờ đến lúc bùng nổ.
Võ Hạ Uyên ngây người, không hiểu tại sao anh lại tức giận đến như vậy.
Trương Tấn Phong nắm chặt vai Võ Hạ Uyên, con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô: “Cô vẫn còn là đứa con nít tám tuổi sao? Còn bỏ nhà đi trốn đi như vậy!
“Không phải…” Võ Hạ Uyên hất tay của anh ra, xoa xoa tai trái của mình: “Anh sang bên phải nói đi, anh đứng ở bên trái tôi nói tôi nghe không rõ lắm: Đôi mày của Trương Tấn Phong mạnh mẽ nhíu lại, anh đè tay của Võ Hạ Uyên xuống, trầm giọng hỏi: “Tai này bị làm sao?”
“Hình như là bị thủng màng nhĩ” Cô giải thích: “Cái anh đã cứu tôi nói như vậy đó.”
“Anh?”
Võ Hạ Uyên lấy danh thiếp ra cho anh coi, lại bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Trương Tấn Phong nhận lấy, anh nhìn lướt qua danh thiếp, sau đó ôm lấy người phụ nữ, anh căn dặn quản gia: “Gọi bác sĩ gia đình đến”
Võ Hạ Uyên ngửi được mùi hương thơm mát lành lạnh trên người anh, một loại cảm giác an toàn lạ thường quanh quẩn bên người cô.
Chờ đến khi tinh thần cô ổn định lại, sắc trời bên ngoài cũng đã tối đen. Không bao lâu sau, Trương Tấn Phong đi đến, anh đặt chén cháo lên bàn, lẳng lặng nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt: “Có đói bụng không?”
Võ Hạ Uyên bưng chén cháo lên, mặc kệ có đói bụng hay không, hiện tay cô đang có đứa nhỏ nên suy cho cùng vẫn phải ăn một chút.
“Võ Hạ Uyên” Chờ sau khi người phụ nữ ăn xong, Trương Tấn Phong thấp giọng mở miệng nói: “Ngày mai đi đến bệnh viện với tôi”
Võ Hạ Uyên quay đầu lại nhìn anh: “Đến bệnh viện để làm gì?”
“Xin lỗi Tuyết Mai”
Tay cầm muỗng của Võ Hạ Uyên run lên: “Tôi không có làm gì sai cả, tại sao phải đi xin lỗi?”
“Cô đẩy em ấy” Nhắc tới Vũ Tuyết Mai, sắc mặt của Trương Tấn Phong nhanh chóng sầm xuống.
Cô găng từng chữ: “Tôi không cói “Cô không có lựa chọn khác” Trương Tấn Phong hơi lui về phía sau: “Nếu sau này cô không muốn gặp con mình nữa thì có thể tiếp tục làm gì thì làm”
Võ Hạ Uyên ngạc nhiên nhìn về phía anh, vậy mà anh lại lấy đứa nhỏ ra để uy hiếp cô sao?
“Cô tự lo liệu đi” Trương Tấn Phong đứng dậy rời đi.
Đầu ngón tay của cô run rẩy, anh nói rất đúng, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu không phải bởi vì đứa nhỏ thì cô cũng sẽ không kiên nhãn đến bây giời Trưa hôm sau, cô với Trương Tấn Phong đi đến bệnh viện.
Ông Vũ Đức Cường không có ở đó, dáng vẻ của bà Thu như hận không thể rút gân lột da cô ra. Thế nhưng Vũ Tuyết Mai lại có ý tốt mở miệng nói rằng: “Hôm đó cũng là do mặt đất quá trơn, không có liên quan đến cô Hạ Uyên đâu mẹ”
Bà Thu không chịu buông ta: “Con gái ngốc của mẹ, lúc này lại còn đi nói giúp cô ta nữa sao?”
Võ Hạ Uyên nghĩ thầm, con gái bà không hề ngốc chút nào cả.
Trương Tấn Phong lời ít ý nhiều: “Xin lỗi”
Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, hai tay ở phía dưới âm thầm xoa xoa bụng, dường như đứa bé có thể tiếp thêm can đảm cho cô, Võ Hạ Uyên hơi cúi người xuống quay về phía Vũ Tuyết Mai nói: “Xin lỗi, cô Tuyết Mai”
“Một câu xin lỗi thì xong à?” Bà Thu hất cằm lên: “Cho dù có nói như thế nào cũng vậy thôi, phải quỳ mới có thành ý đúng không?”
Bàn tay để bên người của Võ Hạ Uyên chợt siết chặt lại, mỗi một tế bào trong người cô đều căng chặt, cô không có người thân nên chỉ có thể thỏa hiệp mà thôi.
Vào lúc Võ Hạ Uyên mới vừa cử động người, đột nhiên Trương Tấn Phong nắm lấy cánh tay cô lại.
“Bác gái, dù sao Võ Hạ Uyên cũng là vợ của cháu. Con dâu của nhà họ Trương quỳ xuống trước mặt người khác, chuyện này nếu truyền ra ngoài thì mặt mũi của nhà họ Trương để đâu đây?”
Sắc mặt anh vô cùng bình thản, nhìn không ra cảm xúc gì.
Vẻ mặt của Vũ Tuyết Mai và bà Thu đều ngạc nhiên, vành mắt Vũ Tuyết Mai nhanh chóng đỏ lên. Bà Thu lên tiếng chất vấn: “Tấn Phong!
Những việc cô ta đã làm với Tuyết Mai, không lẽ cháu đã quên hết rồi sao?”
Dường như đã trôi qua một thế kỷ, cuối cùng Trương Tấn Phong cũng mở miệng nói: “Sự thật là gì, mọi người cho rằng cháu không biết sao?”
Sắc mặt của Vũ Tuyết Mai nhất thời trắng bệch.
Mà Võ Hạ Uyên thì thấy trên mặt của bà Thu chợt lóe lên một tia hoảng loạn, hóa ra bọn họ đều là đồng bọn của nhau!
Chương 18: Bôi thuốc “Anh… anh Tấn Phong, anh đang nói gì đấy?”
Vũ Tuyết Mai đã bắt đầu nức nở: “Anh trách em cũng không sao nhưng anh không thể nghĩ em như vậy được.”
“Tuyết Mai” Ánh mắt Trương Tấn Phong sâu thẳm: “Anh coi em như em gái, vậy nên quan tâm em, bảo vệ em nhưng mọi người không thể lợi dụng điều ấy để làm tổn thương vợ với con anh được”
Bên tai Võ Hạ Uyên ù ù, cô nghỉ ngờ lỗ tai mình có vấn đề, nếu không thì làm sao nghe được mấy câu Trương Tấn Phong nói chuyện giúp cô chứ?
Vũ Tuyết Mai càng ngơ ngẩn hơn, cô ta tự lẩm bẩm: “Anh coi em như em gái?”
Trương Tấn Phong gật đầu đáp lại không chút do dự: “Vẫn luôn là như vậy”
Vũ Tuyết Mai đứng lên như một con rối, cô ta mờ nịt đi về phía Trương Tấn Phong rồi bất chợt nhào tới chỗ Võ Hạ Uyên với gương mặt trở nên hung á!
c “Là bởi vì cô ta đúng không? Nếu như không có cô ta thì anh chắc chắn đã ở bên em rồi! Em vất vả lắm mới chờ được đến lúc Ngô Hồng Nhi ra đi, làm sao anh có thể nói anh coi em như em gái chứ?” Gương mặt Vũ Tuyết Mai dữ tợn, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ ấm áp, uyển chuyển như lúc bình thường nữa. Võ Hạ Uyên nghĩ thầm chắc hẳn cô ta yêu Trương Tấn Phong nhiều lắm, vì thế mới có thể vì một câu nói của đối phương mà thất thố đến mức này.
Trương Tấn Phong đẩy Võ Hạ Uyên ra sau lưng, ôm lấy Vũ Tuyết Mai rồi nghiêng đầu nói với Võ Hạ Uyên: “Cô ra ngoài trước đi.”
Võ Hạ Uyên gật đầu, che bụng đi nhanh ra ngoài.
Đứng ngoài hành lang, Võ Hạ Uyên càng cảm thấy chuyện vừa xảy ra cứ như ảo giác. Trương Tấn Phong chẳng phân biệt trắng đen bắt cô xin lỗi, thế mà cuối cùng chuyện gì anh cũng biết hết.
Điều càng khiến Võ Hạ Uyên khiếp sợ chính là anh đã nói chắc như đỉnh đóng cột rằng luôn coi Vũ Tuyết Mai như em gái.
Chẳng bao lâu sau, Trương Tấn Phong đi từ phòng bệnh ra với quần áo hơi xốc xếch và hai vệt máu tím đỏ in hẳn trên cổ, chính bởi vì làn da người đàn ông này rất trắng nên hai vệt ấy càng lộ rõ đến mức khiến người khác vô cùng khiếp sợ.
Có lẽ ánh mắt Võ Hạ Uyên quá rõ ràng nên Trương Tấn Phong khẽ cau mày: “Sao hả?”
“Trên cổ anh..” Võ Hạ Uyên chỉ chỉ: “Chảy máu: “Không sao.” Trương Tấn Phong thờ ơ.
Võ Hạ Uyên chợt kéo cánh tay Trương Tấn Phong, nhớ đến lúc nãy anh bảo vệ mình, cô bỗng hơi mềm lòng: “Hay là bôi ít thuốc đi, bị nhiễm trùng không tốt đâu”
Trương Tấn Phong im lặng mấy giây, sau đó cong cong khóe miệng: “Được thôi, cô giúp nhé.”
Võ Hạ Uyên choáng váng, đây là lần đầu cô thấy Trương Tấn Phong cười với mình mà không có mỉa mai và khinh bỉ.
Sau khi bác sĩ kiểm tra và kê đơn xong, người đàn ông ấy ném thuốc cho Võ Hạ Uyên với cái vẻ “Cô tự xem rồi làm đi”.
Võ Hạ Uyên mím môi, ra hiệu cho Trương Tấn Phong ngồi xuống. Sau đó, cô lấy bông thấm thuốc bôi lên cổ anh. Anh và cô cách nhau rất gần, gần đến nỗi Võ Hạ Uyên có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh.
Hình như bị đau nên Trương Tấn Phong nghiêng đầu nhìn Võ Hạ Uyên, thế là đôi môi anh vô tình sượt qua mặt cô.
Trong phút chốc, hai người đều hơi đờ ra.
Trương Tấn Phong đứng dậy trước tiên, vẻ mặt có chút không được tự nhiên: “Bôi vậy là được rồi, một mình cô về nhà được không?”
“Không thành vấn đề”
Nhìn bóng lưng Trương Tấn Phong sải bước rời đi, một nơi nào đó ở đầu quả tim của Võ Hạ Uyên trở nên nong nóng.
Tuy nhiên, cuộc sống bình yên của cô chưa diễn ra được mấy ngày thì một dãy số điện thoại xa lạ bỗng liên lạc với Võ Hạ Uyên.
Nghe bà Nga ở đầu bên kia điện thoại khóc lóc kể lể, Võ Hạ Uyên ấn mạnh vào trán mình một cái cho tỉnh táo: “Sao bà biết phương thức liên lạc của tôi?”
Ở đầu bên kia, bà Nga ậm à ậm ừ tiếp tục đề †ài mà mình vừa nói: “Võ Hạ Uyên à, tôi biết bây giờ cô giàu có, thành công rồi nên coi thường chúng tôi. Nhưng cô cũng không thể đối xử với anh cô như vậy chứ!”
“Phan Công Bảo? Anh ta làm sao?” Giọng Võ Hạ Uyên lạnh như băng: “Từ trước đến nay, Phan Công Bảo đã lấy gần ba trăm triệu rưỡi từ chỗ của tôi rồi, tôi đâu có phụ lòng gì các người”
Bà Nga nghẹn ứ cổ. Một giây sau, đầu bên kia điện thoại truyền đến một trận ồn ào, sau đó là tiếng chửi rủa chói tai của Nguyễn Bảo Vân: “Cái đồ đê tiện không biết xấu hổ nhà cô, dám tìm người hãm hại anh mình! Tôi nói cho cô hay, anh cô mà không ra được thì cô không xong với tôi đâu Võ Hạ Uyên kịp thời phản ứng, cô bật thốt lên rồi hỏi: “Phan Công Bảo lại đi đánh bạc à?” Lúc cô còn chưa lên lớp bảy, Phan Công Bảo đã thích cầm tiền gia đình đi đánh bạc rồi. Nếu không phải bố Đỗ phát hiện sớm thì có lẽ tiền quan tài cũng sẽ bị cược vào sòng bạc luôn. Sau đó anh ta có thu liễm lại bởi vì không có tiền, song từ lúc lấy được tiền ở chỗ cô thì anh ta lại bắt đầu không kiềm chế được.
Thế nên bà Nga và Nguyễn Bảo Vân gọi điện tới lúc này là có ý gì đã rất rõ ràng rồi, còn về phần phương thức liên lạc của cô, chắc chắn là nhờ Vũ Tuyết Mai…
Chương 19: Bị bắt cóc
Võ Hạ Uyên chầm chậm uống mấy ngụm trà, nói một câu lời ít ý nhiều: “Tôi không có tiền”
“Cô tìm được một người đàn ông nhiều tiên như thế, tại sao lại không có tiền chứ? Cô đúng là thấy chết không cứu mà, xem ra chuyện của anh cô cũng là do một tay cô sắp đặt đúng không? Đồ con đĩ độc ác này” Nguyễn Bảo Vân vẫn đang chửi bới.
“Vậy cô thì sao? Vũ Tuyết Mai cho cô nhiều tiền như vậy, cô chắc chắn là chưa cầm hết đúng không?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, sau đó cô nghe thấy bà Nga bên cạnh hỏi đó là tiền gì.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì” Nguyễn Bảo Vân cố lãng sang chuyện khác: “Tóm lại trong vòng ba ngày cô phải đưa cho chúng tôi bảy trăm triệu triệu, nếu không tôi sẽ đến nhà cô âm ï một chuyến để xem cô còn có mặt mũi ở lại đó không”
“Ầmĩ” Võ Hạ Uyên chẳng hề để ý lời đe dọa của cô ta: “Thật sự khiến cho nhà họ Trương mất mặt, nếu như các người còn có thể bình an sống ở Cần Thơ thì tôi chắc chắn sẽ viết ngược tên mình cho mấy người xem. Đến lúc này rồi mà còn cho rằng hành động ấu trĩ của mấy người có hiệu quả sao?” Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng hài lòng khi thấy Nguyễn Bảo Vân yên tĩnh trở lại, cô chỉ đang phá thủng bộ mặt ghê gớm của bọn họ mà thôi: “Cùng lắm thì tôi bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi nhà, mà cũng chẳng sao cả, dù sao thì từ nhỏ tôi cũng đã là đứa trẻ bạc mệnh rồi, đói cũng chẳng chết, nếu không được thì cùng kéo mấy người xuống nước thôi.”
Giọng nói của Nguyễn Bảo Vân bắt đầu run dần lên: “Ý của cô là gì?”
BI “Vũ Tuyết Mai đã giao chứng cứ vơ vét tài sản, tống tiền của mấy người cho tôi từ lâu rồi, có giỏi thì mấy người đối phó với cô ta đi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói từng từ một: “Nếu như mấy người còn tiếp tục dây dưa với tôi, tôi sẽ giao toàn bộ chứng cứ đó cho tòa án. Tin tôi đi, với số tiền đó thì mấy người sẽ ngồi tù dài dài đấy”
“Cô là đồ đàn bà thối tha, độc ác. Tôi nguyên rủa con cô…”
Võ Hạ Uyên không thèm nghe mấy lời chửi rủa vô nghĩa của Nguyễn Bảo Vân, trực tiếp tắt máy.
Bọn họ thực sự không dám làm loạn tới đây, mà Võ Hạ Uyên cũng đã bắt đầu hiểu được ý tứ của Vũ Tuyết Mai. Nhà họ Phan là gia đình có lòng tham không đáy, cô lại không thể để cho Trương Tấn Phong biết được cho nên chỉ có thể mượn đao giết người.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì đối với Võ Hạ Uyên cũng đều là chuyện tốt. Mặc dù vị trí của cô ở nhà họ Trương thấp kém nhưng chỉ cần bắt được con ách chủ bài, chỉ cần có đứa bé thì Trương Tấn Phong ít nhiều gì cũng sẽ che chở cho cô.
Hôm nay Võ Hạ Uyên đến bệnh viện kiểm tra thai sản theo định kỳ. Bác sĩ nói cơ thể của cô quá yếu, đứa bé không được khỏe mạnh lắm. Võ Hạ Uyên cẩn thận nghe xong, đang lo lắng vừa suy nghĩ vừa bước xuống cầu thang thì đột nhiên có một bóng đen từ sau lưng xuất hiện bịt mắt cô lại, ngay lập tức, trước mắt cô tối sầm lại rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại ở một căn phòng của một khách sạn nào đó, Phan Công Bảo xuất hiện trước mắt cô với vẻ mặt âm trầm, anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế.
Võ Hạ Uyên bỗng nhiên kinh hãi tột độ, cô cử động một chút mới phát hiện tay chân cô đều bị trói chặt.
“Anh muốn làm gì?” Võ Hạ Uyên hung hăng trừng mắt nhìn Phan Công Bảo.
“Đồ đàn bà thối tha” Phan Công Bảo ném điếu thuốc trong tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Võ Hạ Uyên. Anh ta dùng ánh mắt bẩn thỉu đánh giá cô, sau đó nở một nụ cười ghê rợn: “Không ngờ tôi sẽ xuất hiện đúng không? Làm sao lại muốn nhìn thấy tôi chết như thế hả? Nghe vợ tôi nói em đã cầm được chứng cứ trong tay nhưng cũng chẳng sao cả” Phan Công Bảo dùng một tay nắm lấy áo Võ Hạ Uyên, âm thầm thăm dò nói: “Tôi sẽ chụp cho em vài bộ ảnh giường chiếu, đến lúc đó mới biết rốt cuộc là ai sợ ai”
“Anh thả tôi ra đi” Võ Hạ Uyên cật lực muốn thoát ra nhưng Phan Công Bảo siết dây trói rất chặt, dây thừng cứa vào cổ tay và cổ chân cô.
Phan Công Bảo bắt đầu cởi quần áo của cô ra, chỉ còn lại nội y.
Võ Hạ Uyên hoàn toàn tuyệt vọng. Phan Công Bảo là một người không hề có điểm dừng, trừ phi dí súng vào đầu anh ta chứ nếu không thì chuyện gì anh ta cũng dám làm. Võ Hạ Uyên cố lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng dọa dẫm: “Tôi đang mang trong mình đứa bé của nhà họ Trương, nếu anh dám làm gì tôi thì nhà họ Trương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu”
Phan Công Bảo cười “ha ha” một tiếng: “Cũng tốt, những bức ảnh này có thể bán cho nhà họ Trương kiếm một ít tiền” Anh ta không tự chủ được đưa tay lên sờ lên hai má của Võ Hạ Uyên: “Em gái ngoan của tôi ơi, có thế nào cũng vẫn là một người đẹp. Nào, đến đây nào, anh em chúng ra khó khăn lắm mới được hội ngộ, đến làm cho anh trai sướng một chút nào.”
Võ Hạ Uyên trừng mắt khiếp sợ, cô nhìn thấy Phan Công Bảo đã bắt đầu cởi quần áo.
Chương 20: Ân nhân cứu mạng
Võ Hạ Uyên vô cùng sợ hãi, cô biết người như Phan Công Bảo thực sự có thể làm ra loại chuyện này.
“Cút ngay đi” Nhìn thấy khuôn mặt toàn là mỡ của Phan Công Bảo đang dần dần sáp tới, Võ Hạ Uyên hét lên thất thanh.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng “ầm”
vang lên, cửa phòng bị người khác đá ra, giây tiếp theo là tiếng kêu vang thảm thiết của Phan Công Bảo.
Võ Hạ Uyên vẫn đang chìm trong tuyệt vọng và xấu hổ, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đẹp trai dịu dàng trước mặt một lúc lâu cũng không thể nhận ra đây là ai.
Đối phương nhanh chóng cởi áo vest khoác lên người Võ Hạ Uyên, sau đó cởi dây thừng cho cô. Võ Hạ Uyên hoảng sợ ngồi xuống, vội vàng lui vào trong góc.
“Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em đâu, là anh đây” Trong mắt người đàn ông đẹp trai dịu dàng có vài phần đau lòng, anh ấy dịu dàng nói với cô: “Nhớ ra anh không?”
Võ Hạ Uyên dần dần bình tĩnh lại, cô cố gắng nhìn kỹ mới phát hiện ra đây không phải người đàn ông đã cứu cô lần trước sao?
Bấy giờ, Phan Công Bảo giống như chiếc bao.
tải bị người đàn ông trước mặt lôi ra ngoài, trong miệng không ngừng kêu rên thảm thiết.
Võ Hạ Uyên quấn chặt lấy chiếc áo vest mới được khoác lên người, nhiệt độ cơ thể còn sót lại trên áo khiến cô an tâm hơn một chút: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh ở phía trước cửa khách sạn đợi một người, sau đó nhìn thấy em bị người đàn ông kia lén lén lút lút mang vào khách sạn, anh cứ cảm thấy có gì đó không đúng” Anh ấy vừa nói, trong mắt lại thoáng hiện lên một chút u ám: “Xin lỗi, là anh đến muộn”
Trùng hợp như vậy? Lại trùng hợp một lần nữa sao?
“Cám ơn anh” Dù là thế nào thì người đàn ông này cũng đã giúp cô thoát khỏi hành vi câm thú của Phan Công Bảo, Võ Hạ Uyên vô cùng cảm kích.
“Không có gì” Người đàn ông này có một loại khí chất phi thường, dáng vẻ anh ấy cúi đầu nói chuyện rất dễ khiến cho người đối diện có cảm giác được tôn trọng. Nhưng Võ Hạ Uyên đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, nên anh ấy càng như thế này thì sẽ càng khiến cô cảnh giác hơn.
Mặc dù cảm thấy hơi ngại nhưng Võ Hạ Uyên vẫn không nhịn được, đành mở miệng hỏi: “Hình như anh thích quan tâm đến chuyện của tôi quá nhỉ?”
Sau một hồi im lặng, người đàn ông bình tĩnh trả lời: “Làm sao anh có thể không quan tâm được chứ?”
Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn anh ấy, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Người đàn ông mỉm cười: “Đầu tiên, anh xin tự giới thiệu. Anh tên là Lê Thành Danh, mà bố anh là người bảy trước bị nhiễm trùng đường tiết niệu phải đổi thận và chính em là người đã tặng ông ấy quả thận đó.”
Võ Hạ Uyên nghe vậy thì kinh ngạc không thôi, hóa ra mọi chuyện là như vậy.
“Có… có thể đó không phải là tôi quyên tặng”
Võ Hạ Uyên không muốn lừa anh ấy: “Lúc ấy tôi thực sự rất cần tiền, quả thận đó là tôi bán”
“Cũng không sao cả.” Lê Thành Danh thản nhiên nói: “Nhóm máu gấu trúc của ông ấy cực kỳ hiếm, nếu không có thận của em thì chắc chắn bố anh sẽ không thể nào vượt qua được. Cho nên em vẫn là ân nhân cứu mạng của nhà họ Lê bọn anh. Sau này anh có đến tìm gặp để cảm ơn nhưng em đã rời khỏi đó, không ngờ bao nhiêu năm như thế lại có thể gặp lại em ở đây”
Năm đó Võ Hạ Uyên bán xong thận thì lập tức mang tiền đến cho nhà họ Phan. Sau đó vội vàng chạy khỏi cái vực sâu muôn trượng đó, anh ấy không tìm thấy cũng là chuyện đương nhiên.
“Anh Danh… anh nghiêm túc quá rồi. Năm đó…” Mới nói được một nửa, bụng dưới cô bỗng nhiên cảm thấy một trận đau nhói truyền đến, cô không còn chút sức lực nào nữa.
“Cô Hạ Uyên?” Lê Thành Danh đỡ lấy bả vai của Võ Hạ Uyên, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô thì anh ấy dứt khoát ôm cô chạy về phía bãi đậu xe.
“Con tôi…” Võ Hạ Uyên gắt gao nắm lấy cổ áo của Lê Thành Danh: “Cứu lấy con tôi…”
Lê Thành Danh nặng nề nhìn Võ Hạ Uyên: “Được”
Cơ thể của Võ Hạ Uyên vốn dĩ đã rất yếu, lại bị Phan Công Bảo hành hạ như vậy nên đứa bé ở trong bụng làm sao chịu được? Mọi thứ trước mắt đều trở nên chập chờn, lời của bác sĩ cũng chỉ ong ong bên tai cô. Chờ đến khi cảm đau đớn khó chịu đều qua đi, cô khẽ quay đầu lại thì nhìn thấy Lê Thành Danh đang ngồi ở cạnh bên giường.
“Anh Danh…” Võ Hạ Uyên mở miệng gọi.
Lê Thành Danh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động lập tức mở mắt ra: “Cô Hạ Uyên, cô thấy ổn hơn chưa?”
“Con tôi…”
“Đứa bé không sao.” Lê Thành Danh đứng dậy vén chăn cho Võ Hạ Uyên, vẻ mặt nghiêm túc dặn dò: “Nhưng bác sĩ nói cả em và đứa nhỏ đều không thể chịu được những đả kích”
Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, khuôn mặt lạnh lùng tàn nhẫn của Trương Tấn Phong © đang ở trước cửa.