Mục lục
Cưới ngay kẻo lỡ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 372: Anh chỉ yêu chính bản thân mình


Vê lý mà nói thì Trần Thanh Thiên đã phải đến đây từ sớm, nhưng đúng vào lúc anh ta liên lạc với công chúa Ái Lan, định sẽ đến hỏi thăm vương thất của Thái Lan theo quy củ thì Ái Lan đã bị sự chủ động hiếm thấy của Trần Thanh Thiên kích động đến mê man không thể xác định được phương hướng, lập tức hẹn Trần Thanh Thiên đi ra ngoài du lịch, người đàn ông lúc này đã cưỡi lên lưng hổ thì khó mà leo xuống, sợ rằng mình từ chối quá rõ ràng sẽ làm phản tác dụng, nên cũng cố găng thuận theo công chúa Ái Lan đi ra ngoài chơi một tháng.


Mà Trần Thanh Thiên cũng không hề rảnh rỗi, tai mắt ở Thái Lan báo cáo cho anh ta biết, ‘Võ Hạ Uyên đang ở trong vương cung Thái Lan.


Năng lực đúng là không tệ mà, trong lòng Trần Thanh Thiên thầm nghĩ, không có sự giúp đỡ của Trương Tấn Phong mà cô cũng có thể vượt qua được những sóng gió này.


“Hạ Uyên! Anh rể của tôi tới rồi, đi nào!


Dẫn cô đi gặp anh ấy!” Ái Luân kéo lấy Võ Hạ Uyên.


Võ Hạ Uyên nghiên cứu thuật điều hương cả nửa ngày trời, lúc này đầu óc đã mơ màng, cũng không hiểu ý của Ái Luân, lười biếng hỏi: “Anh rể của anh? Ai thế?”


“Nhân vật lợi hại số một nước Nga” Tiếp nhận lời nói của Ái Luân, trong lòng Võ Hạ Uyên khẽ “lộp bộp” một lúc, tiếp theo thì Ái Luân tỏ ý anh ấy muốn tiến lên phía trước nhìn: “Đó, cái người mà dễ nhìn vô cùng kia đấy”


Không đợi Võ Hạ Uyên kịp né tránh, Trần Thanh Thiên đã nhìn về phía bọn họ theo trực giác của bản thân, sau đó khẽ cong khóe môi lên, trong chớp mắt Võ Hạ Uyên đã trở nên căng thẳng, lại có chút thoải mái, chạy sao? Bí mật lớn nhất của cô đã nói hết cho Nữ Hoàng nghe rồi, nhưng mà anh ta lại là người quen cũ đó nha.


“Sao thế? Đẹp trai đúng không?” Ái Luân tràn trề đắc ý hỏi, có thêm mấy phần tự hào, có thể nhìn ra được mối quan hệ của anh ấy và Ái Lan rất tốt ‘Võ Hạ Uyên gật đầu lia lịa: “Đẹp trai, đẹp trai, đẹp trai” Trong lòng lại âm thầm nghĩ vẫn còn chưa đẹp bãng một nửa chồng yêu nhà mình.


Trần Thanh Thiên xoay người đi nhanh về phía bọn họ, Ái Lan cũng theo sát sau lưng anh ta, vào khoảnh khắc nhìn thấy Võ Hạ Uyên thì sừng sờ một lúc.


Trái tim nhỏ bé yếu đuổi của Võ Hạ Uyên đột nhiên xuất hiện một dự cảm chẳng lành.


Bởi vì không hiểu sao cô có thể nhìn thấy được tia địch ý từ trong mắt của Ái Lan, là loại địch ý mà người ta thường có khi chạm mặt tình địch.


Ái Lan đối với cô… Con tim của Võ Hạ Uyên đập nhanh hơn, gió đung đưa khẽ vương vấn hương thơm của hoa cỏ, Võ Hạ Uyên cảm giác được một sự lạnh lẽo từ trong gió, thật ra thì cô sớm đã cảm nhận được tâm tư của Trần Thanh Thiên, nhưng Trần Thanh Thiên lại không nói rõ ra, cô cũng vờ như không biết, thậm chí có nhiều lần, Võ Hạ Uyên cảm thấy là do bản thân cô suy nghĩ quá nhiều rồi, dù sao thì bát tự số má của Trần Thanh Thiên và Trương Tấn Phong xung khắc với nhau, có thể đó chỉ đơn thuần là sự hiểu thẳng của những người đàn ông mà thôi, nhưng bộ dạng này của Ái Lan, lại một lần nữa khơi gợi lên một chuyện mà Võ Hạ Uyên đã không dám thừa nhận từ rất lâu trong lòng, Nhưng Võ Hạ Uyên không có hứng thú gì với Trần Thanh Thiên, thứ đầu tiên mà cô nghĩ đến đó chính là Liên Diên đang gặp nguy hiểm.


Ái Lan là con gái yêu của Nữ Hoàng, cô ấy có địch ý với cô, chắc chẳn sẽ có thể khiến Nữ Hoàng có địch ý với cô.


“Lâu rồi không gặp Đáy mắt của Trần Thanh Thiên ẩn chứa ý cười, ánh mắt này của anh ta sâu thảm, sâu đến mức Ái Luân ở ngay bên cạnh cũng đều cảm nhận được một sự bất thường bay quanh quẩn đâu đây.


Ái Luân chợt cười lên: “Đợi đã, hai người quen biết nhau rồi sao?”


“Lúc trước tôi có ở Nga gian” Võ Hạ Uyên giải thích ông Thiên”


Ý cười của Trần Thanh Thiên trở nên nguội lạnh đi vài phần: “Chỉ là quen biết thôi sao? Cô Võ như thế thật sự là khiến cho trái tim tôi lạnh lẽo quá đi mất”


Võ Hạ Uyên chỉnh sửa lại cho anh ta: “Là bà Trương”


Một giây sau thì Ái Luân đã the thé cổ họng rống lên: “Cô kết hôn rồi sao?”


Trần Thanh Thiên nhìn về phía Ái Luân, khóe miệng hơi trầm xuống.


“Kết hôn rồi” Biểu cảm khuôn mặt của Võ Hạ Uyên trở nên kỳ lại: “Nữ Hoàng chưa từng nói cho anh biết ư?” Chuyện cô đã kết hôn đã sớm nói rõ cho Nữ Hoàng biết rồi, cô tưởng là đây không phải là chuyện bí mật gì nữa chứ.


Ái Luân đau lòng khôn nguôi nói: “Gần đây tôi vẫn luôn tìm thanh niên trai tráng tài ba anh tuấn trong vương thất cho cô, thổi phồng cô lên tận trời rồi, bây giờ thì lại hay rồi.”


Võ Hạ Uyên bật cười, đập đập bả vai của Ái Luân: “Cảm ơn rất nhiều”


Ái Lan đi lên phía trước ôm lấy cánh tay của Trần Thanh Thiên, vẻ địch ý lúc nãy đã biến mất hẳn, thay vào đó là vẻ thanh nhã dè dặt: “Cô Trương? Sao cô lại ở đây?”


“Người đến chữa bệnh đau đầu cho Nữ Hoàng, chính là cô Võ đây” Trần Thanh Thiên trả lời, cũng không biết có phải cố ý hay không mà không thèm sửa lại cách xưng hô.


‘Vẻ mặt của Ái Lan trở nên phức tạp: “Thì ra là thế”


Công chúa đã quay trở về, còn dẫn theo cả Trần Thanh Thiên, Nữ Hoàng đương nhiên là sẽ mở yến tiệc tiếp đãi chu đáo, Võ Hạ Uyên khoảng thời quen biết với vốn không muốn đến nhưng lại không thể đỡ được sự nhiệt tình đích thân tự mình đến mời của quản gia, Trần Thanh Thiên ngồi ở vị trí ngay khóe mắt của cô, vui vẻ cười nói với Nữ Hoàng, dường như không hiểu được ý tứ của hoàng thất ở Thái Lan, đó chính là chỉ cần anh ta gật đầu thì anh ta và Ái Lan sẽ lập tức cử hành hôn lễ.


Võ Hạ Uyên ăn mà không hề hay biết đến mùi vị của món ăn, gắp bậy gắp bạ một món rau, liền nghe thấy Nữ Hoàng cười nói: “Không ngờ rằng cô Uyên lại quen biết với Thanh Thiên, hôm nay chính ta có thể cùng nhau gặp mặt ở đây, cũng có thể xem như là duyên “Ừm ừm” Võ Hạ Uyên phối hợp đáp.


“Dám hỏi cô Uyên đến Thái Lan để làm gì? Khuôn mặt của Trần Thanh Thiên mang theo ý cười, rất dễ khiến cho người ta buông lỏng sự phòng bị, nhưng trong lòng của Võ Hạ Uyên lại âm thầm vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhẹ giọng nói: “Du lịch” Nói xong thì quay sang nhìn Nữ Hoàng một cái, Nữ Hoàng hiếu ý, cũng không tiếp lời chủ đề này.


Trần Thanh Thiên để ý đến điều này, cúi đầu ăn thức ăn, đáy mắt thoáng qua một tia sáng.


Mà Võ Hạ Uyên ngồi cách xa Trần Thanh Thiên như thế, hoàn toàn là để xua tan đi sự nghỉ ky của Ái Lan đối với mình, chứng minh bản thân cô không hề có tư tưởng gì kia.


Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Ái Lan lại dường như không hề tin tưởng.


Sau khi ăn xong thì Trần Thanh Thiên tự nhiên ở lại hoàng cung nghỉ ngơi, Dường như Võ Hạ Uyên dự cảm được điều gì đó, bắt đầu cả ngày ngây ngốc ở trong phòng để điều hương.


Suốt cả năm này, đến khi bước qua ngày thứ sáu thì Võ Hạ Uyên mới bước ra khỏi phòng, vừa mới đi ra bãi cỏ duỗi lưng eo thì đã nghe thấy có tiếng bước chân vang lên rất có quy luật từ phía sau mình.


“Hình như em rất không muốn nhìn thấy tôi” Trần Thanh Thiên mở miệng.


“Vậy thì xin hỏi, mục đích mà Trần Thanh Thiên anh đến Thái Lan là cái gì?” Võ Hạ Uyên không quay đầu lại.


Trần Thanh Thiên lại đứng ở ngay bên người của Võ Hạ Uyên, lặp lại câu trả lời của cô hôm đó: “Du lịch” Nghe thấy tiếng cười nhạo của người phụ nữ, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng tôi cũng biết mục đích mà em đến đây”


Võ Hạ Uyên thả lỏng nắm tay đang đặt ở bên người, biết rõ rằng phương án trực tiếp nhất đến đây đã không còn hiệu lực nữa.


“Cho dù em bị Hề Ảnh hạ thuật điều hương khó giải nhất thì trong lòng em, trong mắt em chỉ chứa đầy hình bóng của Trương Tấn Phong kia” Giọng nói của Trần Thanh Thiên có chút lạnh lẽo.


“Tấn Phong là chồng của tôi” Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn Trần Thanh Thiên: “Trong lòng tôi không có anh ấy, lẽ nào phải có anh sao?”


Trần Thanh Thiên cũng không trốn tránh vấn đề này, thay vào đó còn hỏi ngược lại: “Có thể không?”


Anh ta duỗi tay đâm thủng lớp bảo vệ mỏng manh dán trên ô cửa sổ kia, ánh mắt nhìn chäm chảm không buông Võ Hạ Uyên.


Nhưng Võ Hạ Uyên chỉ cười nhẹ một tiếng: “Ông Thiên, làm người thì phải có giới hạn cuối cùng”


Sắc mặt của Trần Thanh Thiên đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu tới tận xương, nhưng góc mắt của anh ta đảo qua nhìn thấy được cái gì đó thì lập tức lại trở nên ấm áp như ánh mặt trời, sau đó nâng một tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của Võ Hạ Uyên, giúp cô chỉnh lại mái tóc ra phía sau tai.


Võ Hạ Uyên không trốn tránh, cười lạnh một tiếng: “Trân Thanh Thiên, anh có biết tại sao cùng ở địa vị cao như nhau, nhưng Trương Tấn Phong lại có thế có được hạnh phúc, còn anh thì không thể không?”


Trần Thanh Thiên khẽ lắc đầu, dường như có chút lúng túng.


“Bởi vì Tấn Phong hiểu được cách làm thế nào để yêu một người, mà anh chỉ hiểu được cách làm sao để yêu chính bản thân mình thôi”


Võ Hạ Uyên tránh né khỏi bàn tay của anh ta: “Giống như chuyện thông qua công chúa Ái Lan để biết được mục đích của tôi chính là Linh Diên vậy, sau đó lại sử dụng thủ đoạn để Nữ Hoàng giảm đi ấn tượng tốt về tôi, chuyện như thế này Trương Tấn Phong cả đời này cũng không thể làm ra được!”


Võ Hạ Uyên nói xong thì xoay người, không ngoài ý muốn khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc và hoảng hốt của Nữ Hoàng: “Chắc chắn Nữ Hoàng cũng đã nghe thấy lời tôi nói vừa rồi, nhưng tôi nghĩ có thể cho dù tôi có làm gì đi chăng nữa thì chắc chản Nữ Hoàng vẫn nghi ngờ tôi, như vậy thì để tôi rời khỏi hoàng cung đi”


“Tôi đã đồng ý chưa?” Trong lời nói của Trần Thanh Thiên có ẩn chứa ngữ điệu tự tin ‘Võ Hạ Uyên hơi nghiêng đầu lại, mi mắt xinh đẹp, quyến rũ, Trần Thanh Thiên còn chưa kịp tán thưởng thì cơ thể bỗng trở nên mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK