‘Vê những gì Lưu Sầu Định nói, Võ Hạ Uyên vừa hiểu lại có chút không hiểu, mối quan hệ giữa hai người không nên thế này. Nhưng phải nói rằng, cô không phải Hạ Khương Linh cũng không phải là Tạ Tố, cô ấy không thể đồng cảm.
€ó lẽ với Hạ Khương Linh, Tạ Tố là một tia sáng trong cuộc đời anh ta, hơn mười năm nghĩa tình giúp đỡ, khoảng thời gian đó anh ta càng thấy bản thân tuyệt vọng bao nhiêu, lại càng biết ơn Tạ Tố bấy nhiêu.
Khi đó Hạ Khương Linh bị kẹp ở giữa cũng rất khó chịu nhưng đúng lúc Tạ Tố lại chết, mà Lưu Sầu Định ở hiện trường.
Còn có những đoạn tin nhắn đầy khả nghỉ kia, Hạ Khương Linh lấy đó là cái cớ làm lá chắn cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng điều mà Võ Hạ Uyên quan tâm không phải những chuyện này, mà là bí mật này, một khi bị lộ ra thì sự nghiệp của Lưu Sầu Định coi như chấm hết.
Trên đời này không thiếu người muốn xem náo nhiệt, bất luận chân tướng sự việc có như thế nào thì chỉ cần một vụ án giết hại minh tỉnh cũng đủ cho bọn họ phấn khích.
“Chị hỏi em, ngoài Hạ Khương Linh ra thì còn có ai nhắm đến em vì chuyện này không?”
– Võ Hạ Uyên lên tiếng.
Lưu Sầu Định trả lời chắc như đinh đóng cột: “Em gái của Tạ Tố, Tạ Nhi Đinh” – Nói xong cô ấy suy nghĩ một chút: “Nhưng em rời khỏi Ninh Thành đã lâu lắm rồi, Tạ Nhi Đinh chắc là sẽ không…’ “Có chứ” – Võ Hạ Uyên ngắt lời: “Nghĩ đến Lý Lương Trung một chút đi”
Lưu Sầu Định sửng k “Lý Lương Trung biết rõ em là nghệ sĩ của chị nhưng vẫn tình nguyện mạo hiểm như vậy, cho thấy hẳn là có chỗ dựa tốt, mà người này rõ ràng không phải là Hạ Khương Linh” – Thật ra Võ Hạ Uyên muốn nói là hôm nay Hạ Khương Linh đến tiệc rượu vừa vặn đúng lúc thuốc của Lưu Sầu Định phát tác như vậy, giống như đã biết trước cái gì đó để đến giúp.
Lưu Sầu Định. Nhưng trong tình huống này, thật sự không thích hợp để nhắc đến: “Càng không thể nào là Dư Yên, cô ta không có chút gì không tay”
“Nhưng hai năm này em chưa gặp lại Tạ Nhi Đinh..” – Lưu Sầu Định lẩm bẩm.
“Không chỉ có Hạ Khương Linh nghĩ như vậy, có lẽ trong mắt Tạ Nhi Đinh, chị cô ta chết cũng là do em”
– Võ Hạ Uyên nhẹ giọng: “Vậy em nghĩ Tạ Nhi Đinh sẽ từ bỏ ý định của mình sao? Nếu em không có tiếng tăm gì thì cũng không sao nhưng bây giờ em lại đang trên đà phát triển.
Nếu là em, em có cho phép kẻ thù của mình gặp được cơ hội này không? Còn một việc em không thể không thừa nhận, hai năm nay Hạ Khương Linh cứ im lặng chú ý đến em, cho nên vấn đề cuối cùng là..” – Võ Hạ Uyên nhìn chằm chằm Lưu Sầu Định – “Có phải Tạ Nhi Đinh cũng thích Hạ Khương Linh hay không?”
Lưu Sầu Định đơn giản là khâm phục sự sáng suốt của Võ Hạ Uyên: “Phải ‘Võ Hạ Uyên nhẹ cười: “Vậy có thể giải thích hết mọi chuyện rồi”
Tạ Nhi Đinh không chỉ đổ nguyên nhân cái chết của chị cô ta lên người Lưu Sầu Định, mà có lẽ cô ta cũng biết Hạ Khương Linh im lặng chú ý đến em ấy. Cho dù em ấy có bắt đầu từ đâu, thì cô ta cũng không để cho Lưu Sầu.
Định thuận bưồm xuôi gió được, Dư Yên cũng chỉ là một con chó trong tay Hạ Khương Linh mà thôi, hơn nữa bây giờ cũng mất đi nanh vuốt.
“Vẽ chuyện này, chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất – Võ Hạ Uyên trâm ngâm: “Theo quan sát của chị, nếu Hạ Khương Linh đã lộ mặt, thì sau này anh ta sẽ tiếp cận em thường xuyên hơn. Tạ Nhi Đỉnh chắc chắn sẽ chịu không nổi nói hết tất cả mọi chuyện.”
Lưu Sầu Định nghe thấy vậy ánh mắt dần kiên định hơn: “Chúng ta cần một câu chuyện, em phải đặt mình hoàn toàn vào thế yếu.”
“Làm như vậy có lẽ sẽ xúc phạm đến Tạ Tố”
“Em không quan tâm” – Lưu Sầu Định hít một hơi thật sâu: “Năm đó cô ta đã ép em, em chịu đựng tất cả, nhưng cô ta không thể tự sát để ép em vạn kiếp bất phục được, thật không công bằng. Chị Hạ Uyên, đến bây giờ em không phải là một người tốt, tất cả tội lỗi là do bọn người Hạ Khương Linh áp đặt lên em. Em rất hối hận vì đã cãi nhau với Tạ Tố, nhưng cho dù không có em thì cũng có nhiều người khác.
Nói cho cùng, tất cả lỗi là do Hạ Khương Linh, anh ta đã không giải quyết rõ ràng các mối quan hệ này.”
“Tốt lãm” – Võ Hạ Uyên gật đầu, với Khương Linh, Tạ Tố giống như lời nói của Vũ Tuyết Mai nói với Trương Tấn Phong khi đó.
Nhưng với cô và Lưu Sầu Định, đường sống được lựa chọn thật sự quá nhỏ, nếu như không ép mình đến cùng thì có ai nguyện ý trao trái tim đã nhuộm đen: “Đề phòng trước khi xảy ra chuyện, chị sẽ giao cho bộ phận quan hệ công chúng, cảm ơn em đã thẳng thắn nói chuyện, sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều”
Lưu Sầu Định cảm thấy được giải tỏa những hỗn loạn trong lòng, mấy năm nay cô ấy không dám nói với ai về chuyện năm đó, cô ấy lo lắng mình lại ở trong địa ngục, bây giờ cô ấy không thể sai lầm dù chỉ nửa bước, mà Võ Hạ Uyên là người đầu tiên tin tưởng cô.
Lưu Sầu Định đã biết được vì sao một người đàn ông như Trương Tấn Phong lại một lòng với Võ Hạ Uyên như vậy rồi, người phụ nữ này rất khéo léo, suy nghĩ tinh tế, rất hấp dẫn.
‘Võ Hạ Uyên bảo Lưu Sầu Định đi về trước rồi cô vào phòng làm việc của tổng giám đốc để tìm Trương Tấn Phong.
Lúc này Phạm Minh Trạchđang đổ mồ hôi lạnh vì bị tổng giám đốc Trương mắng, nhìn thấy Võ Hạ Uyên như nhìn thấy vị cứu tỉnh: “Chị Hạ Uyên!”
‘Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn Phạm Minh Trạch nói với Trương Tấn Phong: “Đã muộn rồi, ngày mai rồi nói chuyện công tác, bây giờ chúng ta về nhà đi.”
Trương Tấn Phong đứng dậy: “Được.”
“Trên đường về, Võ Hạ Uyên nói chuyện với Trương Tấn Phong, anh im lặng nghe cô nói.
Trái lại Võ Hạ Uyên rất thích thú: “Tấn Phong, nếu bây giờ có người phụ nữ nào thích anh, người đó sẽ chết…”
“Vậy để họ chết đi” – Trương Tấn Phong trầm giọng ngắt lời, bây giờ anh đã ở vị trí này, đã không còn để tâm đến những lời uy hiếp này.
Cảm xúc chua xót của Võ Hạ Uyên còn chưa kịp nổi lên đã bị tổng giám đốc Trương dập tắt, đột nhiên cảm thấy buồn chán.
‘Vê đến nhà thì Đức Minh đã ngủ, Trương Tấn Phong rửa mặt xong đến phòng con nhìn một chút mới yên tâm.
“Đúng rồi, lúc sáng cô có điện thoại cho anh, báo là sức khỏe của ba ngày càng không tốt, nếu rảnh thì về nhà một chuyến” – Trương Tấn Phong ôm người phụ nữ của mình vào lòng.
Võ Hạ Uyên cảm nhận được sự lo lắng của anh, khẽ vuốt lưng anh: “Em biết rồi, cuối tuần này chúng ta về đi”
Lúc Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên về nhà họ Trương vào thứ bảy thì gặp Trương Thiên Định và Huỳnh Tố Vân, hai người bây giờ đã có một con trai và một con gái, cuộc sống xem như là mỹ mãn. Hai năm này, Võ Hạ Uyên rất ít liên lạc với bọn họ, nhưng trong lòng luôn nghĩ đi â ây giờ tinh thần Huỳnh Tố Vân rất Trương Thiên Định đối xử với cô ta Í.
“Nghe nói thím và chú hai vừa đi du lịch thế giới về” – Huỳnh Tố Vân trêu cô: “Cũng không gọi điện thoại.”
“Thật ra mà nói, cô hy vọng tôi thường xuyên liên lạc với hai người, hy vọng Trương Thiên Định nghe được tin tức về tôi?” – Võ Hạ Uyên hỏi Huỳnh Tố Vân hỏi ngược lại: như vậy sao?”
Võ Hạ Uyên: “Tôi thì có.”
Hai người phụ nữ đột nhiên cười nói với nhau, mọi chuyện dường như vẫn ổn. Buổi tối cha Trương còn trò chuyện vui vẻ với mọi người, bị Đức Minh chọc cười hết lần này đến lần khác.
Nhưng chỉ năm ngày sau, ông bỗng nhiên phải nhập viện, bác sĩ nói các cơ quan đều suy kiệt rồi, sợ là không qua được mấy ngày nữa.
Trương Tấn Phong chỉ im lặng không nói, Võ Hạ Uyên biết tâm tình của anh không ổn.
Vào ngày cha Trương đi, mặt trời trên cao chiếu sáng rực rỡ, ông nhìn chằm chăm vào hàng liễu xanh ngoài cửa sổ, đeo ống thở oxy nói với Trương Tấn Phong: “Ta sống đến lúc này cũng đủ rồi, Tấn Phong, ta sẽ gặp được mẹ con sớm thôi: Một lát sau Trương Tấn Phong mới nhúc nhích, anh ngồi xuống bên người ông, cầm đôi tay gầy guộc của ông, giọng nói khô khốc: “Không thể kiên trì một chút sao?”
Cha Trương sửng sốt một chút, rồi mỉm cười.