"Nếu như trong cuộc sống của chúng ta, chưa bao giờ phát hiện có người xuyên không từ tương lai về quá khứ, điều này chứng tỏ trước khi chúng ta phát minh ra cỗ máy thời gian, loài người đã tuyệt diệt" - Stephen Hawking.
Lý Dã cúi đầu, kinh ngạc nhìn cái bàn cũ trước mắt, đã lâu rồi không thay đổi tầm nhìn.
Đây là loại bàn học dành cho hai người ngồi, phía trên mặt bàn có những vết khắc do con người tạo nên.
Hình dạng các vết khắc lộn xộn, dính dấu mực từ những học sinh khác nhau, thuộc các thế hệ khác nhau.
Các lớp mực chồng lên nhau tạo nên màu sắc hỗn tạp, tràn đầy khí tức của trường phái nghệ thuật trừu tượng, tượng trưng cho một quá khứ nhàm chán của đám thiếu nhiên trẻ trung xưa kia.
Trên bàn học có một tờ giấy thi, không phải loại do máy móc in, mà là loại được in bằng kỹ thuật ronéo mà Lý Dã đã từng nghe cha mẹ đề cập đến.
Giấy in bằng kỹ thuật ronéo chính là dùng bút kim loại khắc dấu trên giấy dầu mỏng, sau đó dùng máy in dầu thủ công, để mực dầu đi qua giấy dầu, phết lên từng tờ giấy trắng để in chữ.
Chất lượng sản phẩm in theo kỹ thuật này rất thô ráp, loại mực dùng để in chữ rất dễ bẩn, nhưng vì tiện lợi và rẻ tiền nên rất thịnh hành vào những năm 80 của thế kỷ trước.
Không sai, chính là những năm 80 của thế kỷ trước.
Lý Dã chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về bức chân dung lãnh tụ tràn đầy khí tức thời gian treo phía trên của tấm bảng đen, hắn vẫn chưa tin linh hồn mình đã xuyên việt đến năm 1981, trở thành một học sinh trung học trùng tên, trùng họ trong một vị diện song song.
Vách tường ố vàng, bảng đen lốm đốm vết phấn trắng, bàn học cũ nát, nhìn đâu đâu cũng là đám bạn cùng lớp "Thổ bất lạp kỷ" (thành ngữ chỉ những người lạc hậu, nghèo khổ,...) đã tạo thành sự trùng kích mãnh liệt đối với tâm hồn Lý Dã đến mức dù đã đến thế giới này được hơn nửa ngày rồi, linh hồn và ký ức hắn chưa hoàn toàn dung hợp.
Lý Dã duỗi tay, một đoạn cánh tay thuộc về thanh niên lập tức lộ ra bên ngoài tay áo.
Làn da rắn chắc, co dãn, cơ bắp thon dài và xinh đẹp, có thể thấy được mạch máu màu xanh mờ mờ ẩn dưới lớp da.
Với một thân thể ít mỡ và một làn da tốt như vậy, nếu đặt ở kiếp trước, không cống hiến cho một chuỗi phòng tập thể thao W, sau đó lại gặp gỡ và kết giao với sáu bảy huấn luyện viên xinh đẹp để có những giờ tập riêng thì không thể luyện ra được một thân thể tốt đến thế.
Hắn đã từng hối hận vì đã thức đêm khiến cho tóc bạc sinh ra sớm. Lý Dã không nhịn được mà cảm thán trong lòng: Tuổi trẻ thật là tốt!
"Hồ Mạn, đề toán này lớp chúng ta chưa ai làm được, cậu nghĩ ra nên làm như thế nào chưa?"
"Tớ cũng không hiểu nhiều về loại bài tập Hyperbon này, tớ nghĩ rằng cần phải làm như thế này...."
"Đúng, đúng, đúng, lúc ấy tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng không đủ thời gian, chưa kịp làm như thế."
"Cách giải này không đúng, tớ đã làm theo nhưng không giải được."
Tiếng thảo luật kịch liệt vang lên sau đầu Lý Dã, kéo sự chú ý của hắn trở về từ trong những suy nghĩ hỗn loạn.
« Nguyên tắc thứ nhất của kẻ xuyên không: Thích ứng với xã hội, bắt đầu từ những người bên cạnh. »
Lý Dã quay đầu lại, nhìn qua khe hở giữa các bạn cùng lớp, thấy được nội dung chi tiết của đề toán kia.
Thấy các bạn vò đầu bứt tai mà vẫn chưa nắm được điểm trọng yếu, Lý Dã bèn chen vào, bắt lấy một cây bút rồi bắt đầu trình bày các công thức toán học.
"Thật ra đề toán này rất đơn giản, chúng ta đã biết tiêu điểm bên phải của đường cong Hyperbon C1. Điểm M(3,t) nằm phía trên đường cong C1, chúng ta có thể viết ra công thức để tìm ra bình phương của t, sau đó..."
Yên tĩnh, không khí yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Lý Dã chưa trình bày xong các công thức toán học thì bị buộc phải ngừng lại.
Bởi vì các bạn học lúc nãy còn đang thảo luận nhiệt liệt, giờ tất cả đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, tựa như đang nhìn một loài động vật quý hiếm.
Mấy giây sau, Hồ Mạn ngồi sau lưng Lý Dã vươn tay bắt lấy cây bút trong tay hắn, lặng lẽ cầm về.
Đây là cây bút của cô, cây bút máy mang thương hiệu Anh hùng, cô không thích bị người khác mượn dùng.
Mà những người bạn khác tham gia thảo luận, tất cả đều quay đầu thảo luận tiếp, không thèm chú ý đến ý kiến của Lý Dã.
Này, con mẹ nó, thật lúng túng nha!
Tôi có ý tốt giúp các cậu giải bài tập, nhưng thái độ này là sao? Coi tôi như người vô hình à?
"Lý Dã, cậu cũng làm sai, còn giúp bọn họ và Hồ Mạn giải đề? Đây gọi là gì nhỉ? Đúng, thằng mù cưỡi ngựa mù!"
Giọng nói chế giễu từ hàng ghế cuối cùng của lớp học truyền tới.
Lý Dã ngẩn người, liếc về phía sau một cái, thấy được một nam sinh mặc quần áo và kiểu tóc cổ lỗ sĩ, khuôn mặt tràn ngập bản tính trẻ con.
Hà Vệ Quốc, tên cặn bã bị lưu ban hai năm, ỷ vào việc mình là bà con xa của một thầy giáo nên thường trêu trọc bạn cùng lớp, không đáng quan tâm.
Lý Dã quay lại nhìn bài thi của mình.
28 điểm.
Hai con số màu đỏ ngạo nghễ nằm ở phía trên bài thi.