Lục Cảnh Dao cũng cảm thấy khó chịu, nhưng lại không nỡ từ chối lòng tốt của bọn họ, mà lúc này Liễu Mộ Hàn đang nằm trên giường đột nhiên nói: "Từ Tuyết, Mã Lệ, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Lục Cảnh Dao, có phải mấy chị quan tâm hơi quá mức rồi không?"
"Em nói cái gì vậy?"
Từ Tuyết lập tức nói: "Tiểu Liễu, em sống ở thành phố, làm sao biết được sự điêu ngoa của đám nông dân ngoài kia? Không tin em thử hỏi Mã Lệ đi, có bao nhiêu nữ thanh niên trí thức xuống nông thôn bị đám nông dân lừa gạt làm cho có thai, cuối cùng không thể quay về được nữa, khiến bọn họ hối hận cả đời."
"..."
Liễu Mộ Hàn nhìn Từ Tuyết, Mã Lệ một cái rồi tiếp tục chui vào trong chăn.
Mặc dù cô ở chung phòng với Lục Cảnh Dao và những người khác, nhưng vì thói quen sinh hoạt mà giữa bọn họ mơ hồ có một tầng ngăn cách.
Bình thường, cô cũng không nói chuyện với các bạn cùng phòng, lần này cô thật sự không chịu nổi nữa nên mới nhắc nhở Lục Cảnh Dao một câu, có nghe theo hay không thì vẫn do Lục Cảnh Dao quyết định.
Lục Cảnh Dao dường như ý thức được điều gì, nói với Từ Tuyết và Mã Lệ: "Không có chuyện gì đâu, Lục Tự Học sang năm muốn thi đại học nên mới viết thư hỏi ý kiến của em."
Từ Tuyết có chút không tin tưởng hỏi: "Không phải em ấy chỉ mới học lớp 10 sao? Em thật sự muốn cho Lục Tự Học tham gia kỳ thi đại học ở năm sau?"
Lục Cảnh Dao cười nói: "Thành tích học tập của em ấy không tệ, nên muốn thi thử một lần, thi không đậu thì cũng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm đúng không?
"Cũng đúng."
Từ Tuyết cùng Mã Lệ lúc này mới buông tha cho Lục Cảnh Dao, bắt đầu nói về những tin tức khác.
Một lúc sau, Từ Tuyết bỗng nhiên thần thần bí bí nói: "Cảnh Dao, em có biết không? Tiền Thuận hình như có cảm tình đối với em, nếu em thấy anh ta không tệ, chị có thể làm mối giúp em."
Lục Cảnh Dao sửng sốt một chút, cuống quít nói: "Không được đâu chị Hà, bây giờ ngoài việc học ra, em không nghĩ đến những chuyện khác."
Từ Tuyết thở dài một tiếng nói: "Thật là đáng tiếc, tên Tiền Thuận kia muốn gia thế có gia thế, muốn tài hoa có tài hoa."
Lục Cảnh Dao lặng lẽ cúi đầu, hận không thể che đi lỗ tai của mình.
Người tên Tiền Thuận, giống Lý Dã đến mức nào?
Gia đình của hai người đều giàu có đến mức có thể tiêu tiền như nước. Lý Dã và Tiền Thuận đều có được sự ưu việt mà bản thân bọn hắn không phát hiện được.
Nhưng ngoài hai điểm chung này ra, cả hai không còn điểm chung nào khác.
Lý Dã cao 1m8 thì Tiền Thuận cao 1m6.
Lý Dã có gương mặt vô cùng điển trai, Tiền Thuận lại có mũi to tướng như cái bát uống rượu.
Lý Dã có một đôi mắt sáng ngời, trong đôi mắt ấy đơn thuần chỉ có sự ái mộ, còn ánh mắt của Tiền Thuận lại làm cho Lục Cảnh Dao cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nếu chỉ đánh giá ngoại hình, Lý Dã gần như đạt điểm tối đa trong mắt Lục Cảnh Dao, còn về Tiền Thuật... khó có thể diễn tả bằng lời.
Nếu Lý Dã là một con cóc thì Tiền Thuận chính là một con ruồi.
Đến chiều, Lục Cảnh Dao mới tìm được cơ hội để ở một mình, bắt đầu viết thư hồi âm cho gia đình.
Trong thư, cô khuyên em mình nên cố gắng tự lập, không được tham hư vinh, không có xe đạp thì đi bộ, chỉ cần thành tích học tập tốt, trong sách chính là nhà kho chứa vàng.
Nhưng viết đến dòng cuối cùng, Lục Cảnh Dao lại chần chừ. Bởi vì, cô rất rõ ràng tình hình trong nhà, Lục Tự Học đã quen với việc được Lý Dã "hối lộ", trong thời gian ngắn sẽ không thích nghi được với cuộc sống giản dị.
Với phong cách cưng chiều con của mẹ cô, nói không chừng bà thật sự muốn cô mua cho Lục Tự Học một chiếc xe đạp mới.
Hành động đột ngột lấy lại chiếc xe đạp của Lý Dã, sẽ khiến những người xung quanh âm thầm chỉ trỏ Lục gia, làm cho cuộc sống vừa mới yên ổn của gia đình cô lại nổi sóng.
Sau một hồi suy tư, Lục Cảnh Dao viết phong thư thứ hai:
"Lý Dã, đã lâu rồi không gặp, anh làm tôi cảm thấy thật lạ lẫm, người đàn ông thiện lương, rộng lượng và có trách nhiệm lúc trước đã đi đâu mất rồi?"
"Anh hãy trả xe đạp lại cho em tôi. Em ấy còn nhỏ, không chịu nổi những lời đàm tiếu. Tiền xe đạp anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi cho anh."