• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khi còn đi học ở huyện Thanh Thủy, cô đã thích bàn luận thơ ca với Hạ Nguyệt và những người bạn khác. Trong quá trình chọn một câu lạc bộ để sinh hoạt ở đại học, cô đã gia nhập câu lạc bộ văn học có tên là Thanh Nha.

Sau mấy tháng làm quen, Lục Cảnh Dao lấy hết can đảm gửi một bản thảo lên tập san của học viện, không ngờ lại được công bố. Vì thế mới diễn ra cảnh tượng khiến người ta cảm thấy xấu hổ này, các tiền bối ở câu lạc bộ không tiếc lời ngợi khen cô. Chỉ là ánh mắt của một số người, giống như muốn ăn thịt cô vậy, thái độ nhiệt tình quá mức của họ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

"Khục khục, hôm nay tác phẩm của Cảnh Dao được công bố, đây là sự kiện trọng đại đối với câu lạc bộ Thanh Nha chúng ta, cho nên tôi đề nghị chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn liên hoan, như thế có được không?"

"Được."

"Nên làm như thế."

"Đi đi đi, tối nay là một đêm tuyệt vời để uống rượu, không say không về!"

Các thành viên của câu lạc bộ hào hứng ra ngoài ăn liên hoan, điều này đã giúp cho Lục Cảnh Dao thoát khỏi tình cảnh "nghe nịnh hót tới muốn nôn."

Nhưng sau đó, cô lại bắt đầu lo lắng.

Ăn liên hoan phải tốn tiền, lần ăn liên hoan trước đó của câu lạc bộ Thanh Nha đã tốn của mỗi người hai đồng, nhiều hơn một phần mười số tiền trợ cấp hằng mà cô được nhận mỗi tháng.

Vì phải tiết kiệm để gửi tiền về nhà, sau buổi liên hoan lần trước, Lục Cảnh Dao đã phải ăn bánh bao và dưa muối sống qua ngày trong suốt một tuần.

Hôm nay, mặc dù tập san của học viện đã công bố bài thơ của cô và trả nhuận bút 5,5 đồng, nhưng Lục Cảnh Dao đang muốn gửi 10 đồng về nhà để phụ giúp gia đình, nếu lần này lại đi ăn, số tiền gom góp được sẽ không đủ 10 đồng.

"Đi thôi Cảnh Dao, em đang nghĩ gì vậy?"

Hà Tuyết, cũng là thành viên của câu lạc bộ văn học, nắm lấy cánh tay của Lục Cảnh Dao và kéo cô đi để theo kịp bước chân của những người khác.

Lục Cảnh Dao cuối cùng cũng tỉnh lại, nói: "Không có gì, đi thôi."

Hà Tuyết vừa đi vừa hưng phấn nói: "Hôm nay, rốt cuộc cũng có người mời khách, chị muốn ăn một chầu thịu kho tàu, giò heo kho, cá chua ngọt cho thật đã."

Lục Cảnh Dao chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm, ngay cả bước chân cũng thanh thoát thêm vài phần: "Thật sao? Vậy hôm nay ai đãi khách?"

Hà Tuyết quay đầu nhìn Lục Cảnh Dao một cách kỳ quái nói: "Đương nhiên là em rồi, đừng nói là có tiền nhuận bút rồi nên không muốn nhận người quen nữa phải không? Truyền thống của câu lạc bộ chúng ta là ai kiếm được tiền nhuận bút người đó sẽ mời khách."

"..."

Bước chân của Lục Cảnh Dao dần trở nên nặng nề, hai chân như bị đổ chì, bước đi vô cùng khó khăn.

« Tôi mời khách? Tôi lại là người mời khách. Tôi có nói là sẽ mời khách đâu? Truyền thống của câu lạc bộ thì liên quan gì đến tôi?

Thịt kho tàu, giò heo kho, cá chua ngọt, trong số đó món rẻ nhất cũng 5-6 hào, đắt thì 8-9 hào. Với khẩu phần ăn của nhóm người trong câu lạc bộ, mỗi người đều có thể ăn ba món một cách dễ dàng.

Đó là còn chưa tính tới việc uống rượu, những người này uống rượu rất liều mạng, một chai rượu đế rẻ thì giá cũng khoảng 3-4 hào, đắt thì có thể lên đến vài đồng, Không say không về là muốn uống bao nhiêu chai?

Còn phải tính thêm bia nữa, một chai hai hào, chỉ mua vài chai thì sao đủ để cho bọn họ uống.»

Chưa đến một giây đồng hồ, Lục Cảnh Dao đã tính được buổi liên hoan hôm nay phải tốn ít nhất 30 đồng, hơn nữa còn phải dùng đến các phiếu gạo mà nhà trường đã phát cho cô trong mấy tháng gần đây.

Cô cảm thấy hối hận, hối hận vì đã gia nhập câu lạc bộ văn học Thanh Nha này, hối hận vì đã đăng bài trên tập san của trường.

Ba mươi đồng! Tiền phụ cấp mỗi tháng của cô chỉ có 22,5 đồng, lại còn phải trích ra một phần để gửi về cho gia đình và chuộc lại chiếc xe đạp cho em trai.

Bây giờ, Lục Cảnh Dao thậm chí không thể lấy ra 20 đồng, chứ chưa nói tới 30 đồng.

"Này Cảnh Dao, em sao vậy? Sao sắc mặt của em khó coi như vậy? Em đang tiếc tiền phải không?"

"À, không có, không có. Gió vừa mới thổi qua nên em thấy hơi lạnh."

Lục Cảnh Dao cúi đầu, mím môi tiếp tục đi về phía trước, trong lòng đang cảm thấy bối rối vô cùng.

Cô không muốn đi, nhưng lại sợ bị mọi người cười nhạo.

Nhưng nếu đi, thì lấy đâu ra tiền để thanh toán?

Lục Cảnh Dao cảm giác mình như đang trở về hơn một năm trước.

Nhà bị mưa dột càng ngày càng nghiêm trọng, mẹ của cô ho khan ngày càng dữ dội, nhưng trong nhà không có lấy một đồng.

Sau đó, một chàng trai đã bước vào cuộc đời cô, vạch ra một lỗ thủng ở trên bầu trời u ám, để ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống.

Và hôm nay, ánh mặt trời rực rỡ của cô đang ở đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK