Lý Dã đi rồi, Hàn Xuân Mai mới dụi dụi khóe mắt, nghiêm khắc nói với hai cô con gái của mình: "Gọi một tiếng anh đối với các con khó như vậy sao? Còn muốn ăn kẹo, mau lấy chén đĩa rồi bày kẹo lên."
Hai cô bé lập tức bĩu môi, Lý Quyên còn lẩm bẩm: "Anh ấy cũng đâu có chịu gọi mẹ đâu!"
"Mẹ…"
Hàn Xuân Mai giơ tay lên muốn đánh, nhưng mới giơ được một nửa lại thở dài hạ xuống.
Làm một người mẹ kế đúng là không dễ dàng!
Tuy hai cô bé không vui, nhưng vẫn nhu thuận lấy chén đĩa ra, chia kẹo mè lên trên sau đó bưng ra bàn ăn để làm món điểm tâm.
Một chút kẹo còn dư lại, Lý Quyên chia làm 3 phần, một phần cho cô bé, một phần cho em gái Lý Oánh, phần còn lại dành cho Hàn Xuân Mai.
Hàn Xuân Mai rốt cuộc không nhịn được nữa mà rơi lệ.
...
Lý Dã đột nhiên trở về, người trong nhà rất cao hứng.
Ông nội và bà nội kéo hắn lại ân cần hỏi han, liên tục bảo hắn đã gầy đi,...
Chị gái thì cởi áo ngoài của hắn ra, sau khi đo đạc một phen cảm thấy chật hơn lúc trước, lập tức nói chờ lĩnh lương sẽ mua cho Lý Dã một chiếc áo mới.
Kể cả Lý Khai Kiến có quan hệ không hài hòa từ sau lần cầm thắt lưng đánh Lý Dã, cũng lấy tiền ra và nói: "Không có việc gì lại chạy về nhà, có phải đã xài hết tiền rồi hay không? Trước cho con 10 đồng, bớt tiêu xài phung phí một chút."
Lý Dã vốn có chút lo lắng, không biết nên chung sống với người nhà như thế nào, nhưng hơi ấm gia đình và tình cảm chân thành tha thiết của mọi người đã làm cho hắn không cảm nhận được bất cứ ngăn cách nào từ trong tâm hồn, hắn cũng thuận theo tự nhiên hòa nhập vào trong đó.
"Không, con vẫn còn tiền, chủ yếu là có chút chuyện muốn trở về nói với mọi người".
"Chuyện gì?"
"Hôm nay con đã lấy lại chiếc xe đạp Phượng Hoàng mẫu số 26 rồi."
"...."
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, sau một hồi lâu, Lý Khai Kiến mới trầm giọng hỏi: "Con nghĩ cái gì vậy?"
"Cũng không nghĩ gì cả." - Lý Dã nói tiếp: "Hôm trước Lục Cảnh Dao gửi cho con 45 đồng, con nghĩ rằng cô ta đã không ưa mình, mình cũng không cần phải "mặt nóng dán mông lạnh", có gặp gỡ thì cũng có lúc chia tay, cố níu kéo chỉ thêm phiền lòng."
"Đét".
Lý Khai Kiến vỗ đùi nói: "Nếu con sớm biết nghĩ như vậy thì tốt rồi, nếu không phải vì con, cha đã sớm..."
"Anh lầm bầm cái gì đấy?"
Bà nội mắng cha Lý Dã một câu, lo lắng hỏi: "Tiểu Dã, cháu đã nghĩ kỹ chưa?"
Lý Dã gật đầu nói: "Cháu đã nghĩ kỹ rồi, nhưng mà dạo gần đây có thể có một số lời đồn không hay, mọi người đừng coi là thật, mấy ngày nữa sẽ biến mất."
"Lời đồn? Lời đồn nào?"
Lý Khai Kiến vừa muốn hỏi thăm kỹ càng, ông nội Lý Dã - Lý Trung Phát lại nói: "Được rồi, chúng ta ăn cơm trước, đám nhỏ đều đói bụng rồi, sao anh cứ lải nhải không ngừng thế?"
"Con có lải nhải đâu."
Lý Khai Kiến nói thầm một câu, cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Nếu như Lý Dã từng bị Lý Khai Kiến giáo dục bằng thắt lưng thì trước kia Lý Khai Kiến cũng đã bị Lý Trung Phát dạy dỗ bằng côn bổng. "Côn bổng dạy ra con ngoan" chính là truyền thống của Lý gia.
Vào thời điểm cơm nước sắp xong xuôi, Lý Trung Phát đột nhiên hỏi Lý Dã: "Dạo gần đây trường cháu đang tiến hành cuộc thi chia lớp phải không?"
Lý Dã đáp: "Đúng là có thi, nhưng có phải để chia lớp hay không thì cháu không rõ lắm, sao ông lại biết?"
Lý Trung Phát nói: "Sáng hôm nay nhà trường gọi điện cho ông, nói rằng thành tích của cháu tuy không quá tốt nhưng cũng không tính là xấu, vào học ở lớp siêu tốc có chút miễn cưỡng."
Lý Dã vừa nghe đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ở Trường trung học số hai, lớp dành cho những người học lại được chia thành lớp nhanh và lớp chậm, bây giờ lại mở thêm lớp siêu tốc, nhà trường đang muốn dùng biện pháp cấp tiến để tăng tỷ lệ học sinh đậu đại học.
Thành tích và thứ hạng của Lý Dã trong kỳ thi vừa rồi không đủ để vào học lớp siêu tốc, mà nhà trường gọi cho Lý Trung Phát, tất nhiên là có chỗ muốn cầu.
"Ông nội, ông không cần lo lắng về việc học của cháu, không vào được lớp siêu tốc cháu cũng có thể thi đậu đại học, cho nên ông đừng đồng ý những việc không phù hợp với quy định."
"Cái gì mà không phù hợp với quy định, đơn giản là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, cháu chỉ cần tập trung vào việc ôn tập là được, cũng đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, dù thi đậu hay không, chúng ta đều không có yêu cầu gì đối với cháu."
Được rồi, vẫn là không tin tưởng mình đây mà. Lý Dã nhìn ánh mắt của mọi người trên bàn cơm, hắn có thể hiểu được tâm tình của họ. Bọn họ không dám tạo áp lực cho Lý Dã, tất cả đều đang cẩn thận che chở lòng tự tôn của người "lão đại trong nhà" là hắn.
"Cháu biết rồi, nếu có thể thi đậu thì tốt, nếu không thì cháu sẽ về ăn bám gia đình."
Lý Dã cũng không hứa hẹn hay thề thốt gì đó để mọi người tin tưởng, đến lúc đó tặng cho bọn họ một niềm vui thật bất ngờ là được.