Dù bạn là một con nòng nọc nhỏ hoang dại, cũng không cần đến sự bảo bọc của ếch bố, ếch ông và cả ếch mẹ. Chỉ cần bạn dốc sức vượt qua cánh cửa lớn của kỳ thi đại học, là có thể chạm tới cảnh giới "vượt mây hóa rồng".
Trong những năm trước, công tác đào tạo nhân tài bị gián đoạn, thế cho nên bây giờ những người trẻ tuổi có năng lực, có tư chất, có bằng cấp có một không gian phát triển rất lớn.
Trong thế hệ sinh viên đầu những năm 80, có rất nhiều người mong đợi có được một chức vị quan trọng ở Trung ương. Chỉ cần không quá đen đủi, bọn họ có thể thông qua con đường tắt mang tên "kỳ thi đại học", đi đến đỉnh cao của cuộc sống.
Câu "thôn tử lý đích cẩu đô thành liễu cảnh khuyển"* cũng không phải là lời nói giỡn.
*(Chỉ những người bình thường thành công vươn mình trở thành nhân viên nhà nước.)
Đương nhiên, sự tình trên đời không có gì là tuyệt đối, có một số "nhân tài đặc thù" đổi đời và nổi danh bằng những con đường không chính quy.
Chẳng hạn như Mã Bảo Quốc(*). Gã vốn là người thuộc thế hệ sinh viên năm 1977, nổi tiếng với "Thiểm Điện Ngũ Liên Tiên". Sau nhiều năm bốc phét và lừa gạt, gã đã làm cho danh tiếng võ cổ truyền của Trung Hoa bị ô uế. Có thể nói đây là một nhân vật phong vân, da mặt còn dày hơn cả da trâu.
(*) Mã Bảo Quốc: Một võ sư người Trung Quốc, tự nhận mình là cao thủ của môn võ Thái Cực quyền, nổi tiếng với sự kiện bị một võ sĩ MMA hạ gục chỉ trong vòng 20 giây vào năm 2020.
... . .
Chuông tan học vang lên, thầy Hồ giảng thêm ba phút nữa rồi mới ra khỏi lớp, nhiều học sinh kết thành nhóm ba, nhóm năm ra ngoài hít thở không khí, có người còn công khai hút thuốc ở hành lang bên ngoài lớp học.
Trong lớp có một thanh niên hơn hai mươi tuổi học lại, là dân hút thuốc lâu năm, các thầy cô cũng không để ý đến chuyện này.
Lý Dã không ra ngoài hóng gió, dù sao cũng đã sốt cao liên tục hai ngày, thân thể hắn còn yếu nên không muốn nhúc nhích.
Hắn chợp mắt, nằm ở trên mặt bàn, thuận tiện xem lại những mảnh vỡ ký ức của nguyên chủ để hoàn toàn thích ứng cái thế giới này.
Nhưng mới nhắm mắt được mấy phút, bên ngoài phòng học đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.
"Lý Dã, Lý Dã." – Lớp trưởng Hồ Mạn ngồi bàn phía sau kinh hoảng hô lên.
Lý Dã vội vàng quay lại, phát hiện Hồ Mạn đang sợ hãi nhìn một người lao từ ngoài cửa vào trong lớp.
Thân hình và gương mặt của đối phương đều rất to, trong tay cầm một đoạn chân ghế, vừa xông tới vừa chửi:
"Hà Vệ Quốc, Đ*t m* mày, mày muốn hại chết anh trai tao sao. Tao đã cảnh cáo mày rồi, nếu mày còn dám nhắc đến tên của con b*tch kia một lần nữa, tao sẽ đánh gãy chân của mày."
Các học sinh trong lớp nhao nhao né tránh, tạo ra một khoảng trống cho tên to con đang tức giận này đi qua.
Hà Vệ Quốc ở cuối lớp cũng cầm ‘vũ khí’ lên rống to: "Lý Đại Dũng, mày đừng có xen vào chuyện giữa hai bọn tao, ông mày không sợ."
"Này thì ông mày không sợ này.".
Tên to con ầm ầm xông qua bục giảng, bàn chân to tướng dậm xuống làm cho mặt sàn lớp học vang lên, tựa như một con gấu hùng hổ phóng về phía Hà Vệ Quốc.
Nhưng vào thời điểm lướt qua người Lý Dã, lại bị anh trai của mình giữ lại.
Ký ức do nguyên chủ lưu lại nói cho Lý Dã biết, tên to con đang điên cuồng la lối trước mắt là em họ của hắn, tới đây để báo thù giúp hắn.
Nhưng mà Lý Dã đã đánh giá thấp sức mạnh của Lý Đại Dũng, hơn nữa thân thể của hắn cũng còn rất yếu, chẳng những không thể cản được Lý Đại Dũng, ngược lại còn bị em trai hắn kéo theo, lảo đảo suýt ngã.
Lý Đại Dũng lập tức ngừng lại, đỡ lấy Lý Dã, lo lắng nói: "Anh có sao không?"
"Không sao."
Lý Dã ổn định thân thể, thuận tay đoạt lấy chân ghế trong tay Lý Đại Dũng, kéo y đi ra ngoài lớp học.
Thấy Lý Dã có vẻ "kinh sợ", Hà Vệ Quốc vốn đang căng thẳng lấy lại tinh thần, cùng những tên đi theo bắt đầu ra oai, phát ra những tiếng la ó.
Lý Đại Dũng tính khí nóng nảy lập tức không nhịn được nữa, nhưng Lý Dã phản ứng còn nhanh hơn so với y. Hắn không chửi bậy, cũng không tiến lên đánh nhau, chỉ là quay người vung tay lên.
"Vèo"
Chân ghế trong tay Lý Dã bay ngang qua cả lớp học, xẹt qua lỗ tai của Hà Vệ Quốc rồi đập vào tấm bảng đen nằm ở cuối lớp.
Hà Vệ Quốc bị dọa sợ nhảy dựng lên, nếu như vừa rồi ném trúng đầu gã, nhẹ thì cũng nổi cục u lớn. Gã phẫn nộ nhìn Lý Dã, lại thấy một ánh mắt cực kỳ tỉnh táo và đáng sợ.
Sau 5-10 giây đồng hồ, Hà Vệ Quốc không thốt ra được một câu mạnh miệng nào, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Gã cảm thấy chỉ cần mình động đậy một chút, Lý Dã sẽ như một con hổ hung mãnh nhào tới, dùng hai cái răng nanh nhọn hoắt cắn vào má của gã.
"Anh hùng giết hổ" chỉ là truyền thuyết được ghi chép lại trên sách giáo khoa, Hà Vệ Quốc tự nhận mình không có khả năng chỉ dùng một cây rìu + một cái xẻng là có thể phanh ngực, mổ bụng một con hổ.
Do Lý Dã mới vừa xuyên không từ bốn mươi năm sau, đó là thời kỳ mà anh đánh tôi một cái, tôi lập tức nằm xuống ăn vạ, đòi bồi thường rồi lên mạng đặt ngay một chiếc xe gắn máy đời mới. Bây giờ hắn kiềm chế là vì chưa hiểu hết luật pháp của thời đại này.
Nếu không thì hắn thật sự đã nhào tới.
Nhưng dù Lý Dã mới chỉ dùng khí thế áp chế, Hà Vệ Quốc cũng đã rơi vào trạng thái kinh sợ. Sau khi hắn cùng Đại Dũng ra khỏi lớp học, Hà Vệ Quốc mới cảm thấy nhẹ nhõm, khôi phục lại hơi thở bình thường.
"Trước kia có thấy tên này dữ dằn như vậy đâu?" - Hà Vệ Quốc thở hổn hển hai cái, ngẩng đầu, lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì mọi người xung quanh đều nhìn hắn với vẻ mặt là lạ, có người còn biểu lộ thái độ khinh bỉ.
Không có gì khó chịu bằng tình huống này.
Bạn vừa mới vỗ ngực kiêu ngạo giống như tinh tinh, nhưng ngay sau đó lại cụp đuôi làm một con chó ngoan, có phải tương phản quá mãnh liệt rồi không?
"Các cậu cười cái gì?"
"Tôi chẳng muốn so đo cùng tên Hoàng Thế Nhân (**) đáng khinh đó, có tiền thì tài giỏi lắm sao."
"Phẹt"
Hà Vệ Quốc nhổ nước miếng, hậm hực nói tiếp: "Nếu tên đó mà thi đậu vào Bắc Kinh thì đúng là ông trời không có mắt."
(**) Hoàng Thế Nhân: Một nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ, được miêu tả là tên địa chủ giàu có, độc ác, chuyên ức hiếp dân nghèo.