Trường Trung học số một cùng Trường trung học số hai không giống nhau, chẳng những thái độ nghiên cứu học vấn vô cùng nghiêm túc, mà nhân viên nhà trường đối đãi với những thành phần vô công rỗi nghề trong xã hội lản vãn xung quanh trường cũng rất khắt khe.
Vào năm 1981, trên đường đã xuất hiện những tên lưu manh chuyên đi tìm mấy đửa nít để cướp tiền, nhưng không một ai trong số chúng dám đến trước cổng trường Trung học số một gây chuyện. Những kẻ có dáng người, tướng mạo giống với những phần tử bất lương như Lý Đại Dũng rất dễ dẫn đến sự cảnh giác của giáo viên trong trường.
"Sợ cái gì, giáo viên chỉ có quyền hành ở trong trường học, sao có thể quản đến những chuyện ở phía bên ngoài?" - Lý Dã không thèm để ý nói.
"Không sai, các giáo viên tay có dài đến đâu cũng không quản được những chuyện xảy ra bên ngoài trường học."
Lý Dã và Lý Đại Dũng quay đầu nhìn sang, phát hiện một người đàn ông khoảng 30 tuổi, đang vui đùa nhìn hai anh em bọn họ.
Người đàn ông này đã tới đây từ lâu rồi, nhưng Lý Dã và Lý Đại Dũng cho rằng gã đến đón con, bây giờ nhìn lại hình như không phải.
Lý Đại Dũng nghiêm mặt, có chút nghiêm khắc hỏi: "Ông tới trước cổng trường để làm gì?"
Con trai thời đại này đã được xem phim yêu nước từ nhỏ, thấy ai giống gián điệp hay lưu manh đều muốn xử lý, người đàn ông trước mắt có khẩu âm giống với người từ địa phương khác đến, nói không chừng là người xấu.
Người đàn ông kia cũng không tức giận, vẫn cười hì hì như cũ nói: "Tôi bán kẹo mè, hai vị thiếu gia có muốn thử một chút không?"
"Thiếu gia nào, ông cho rằng đây còn là xã hội cũ ư? Bán kẹo mè không sợ bị quản lý thị trường đến bắt sao?"
Vẻ mặt Lý Đại Dũng tràn đầy tính chính nghĩa, nhưng mà miệng lại không kiểm soát được, nuốt một ngụm nước miếng.
Quản lý thị trường là văn phòng chống các hành vi đầu cơ tích trữ, hoạt động rất tích cực trong vài chục năm qua, đã phát huy được vai trò to lớn trong công tác tiêu diệt những mầm móng của chủ nghĩa tư bản.
"Tiểu huynh đệ này đừng vội chụp mũ tôi như thế, bên trên đã nói kinh tế cá thể là sự bổ sung cần thiết cho nền kinh tế quốc hữu và kinh tế tập thể mà."
Người đàn ông vừa nói, vừa lấy ra một tờ báo, trên đó có dùng bút đỏ đánh dấu một đoạn có tiêu đề: "Một số chính sách quy định về thành phần kinh tế cá thể phi nông nghiệp ở thành thị".
Lý Dã có chút kinh ngạc, trên đời này, người thông minh nhiều không đếm xuể, quả nhiên không thể coi thường anh hùng thiên hạ.
Quy định mới vừa được ban hành cách đây vài tháng, dự là các cơ quan, ban ngành còn chưa lĩnh hội được tinh thần của các quy định này, đã có người quyết định nắm lấy cơ hội, "cầu phú quý trong nguy hiểm".
Sự nhạy bén trong kinh doanh cùng với tinh thần mạo hiểm này, có thể tạo nên những gợn sóng lớn trong đầm nước yên tĩnh. Đương nhiên, chắc chắn cũng có rất nhiều người chết đuối, dù sao mãi đến năm 1997, tội đầu cơ tích trữ mới bị hủy bỏ, việc phán xử sai là không thể tránh được.
"Kẹo mè này bán như thế nào?"
Lý Dã đi đến trước mặt người đàn ông này, ra hiệu cho ông ta lấy hàng ra nhìn.
Người đàn ông mở ra bọc đồ đang mang theo trên người, để lộ ra một cái chậu nhỏ, trong đó kẹo mè màu nâu vàng chiếm hơn nửa chậu.
Kẹo mè là món ăn truyền thống có lịch sử lâu đời, nổi danh nhất ở Đường Sơn phía bắc và phía nam tỉnh Hồ Bắc, được làm từ gạo nếp, hạt vừng, đường mạch nha và các loại nguyên liệu có nguồn gốc từ thiên nhiên. Kẹo thơm, ngọt, mỏng và giòn, ăn rất có hương vị.
Lý Đại Dũng thèm nhỏ dãi. Vào cái thời đại mà mua gì cũng cần có tem phiếu, loại đồ ăn vặt này có sức hấp rất lớn.
Người đàn ông đứng chờ ở trước cổng trường, chính là muốn hấp dẫn những học sinh tham ăn. Ông ta cười báo giá: "Một cân giá một đồng, các cậu muốn mua bao nhiêu?"
Lý Đại Dũng xém chút nữa nhảy dựng lên: "Một cân giá một đồng, kẹo Đại Bạch Thỏ chỉ mới một đồng rưỡi, tôi thấy ông là..."
"Các cậu hiểu nhầm rồi."
Người đàn ông vội vàng giải thích nói: "Ý tôi là kg, kẹo Đại Bạch Thỏ tính theo cân truyền thống (1 cân = 0,5 kg), hơn nữa cũng cần phải có phiếu đường mới mua được."
Đúng là một tên gian thương.
Lý Dã nở nụ cười, không vạch trần người này, mốc ra hai đồng ném tới.
Người đàn ông nhanh chóng nhét tờ tiền 2 đồng vào túi quần, tiếp đó lấy kẹo ra cân cho Lý Dã xem.
Đã sớm nhìn ra người trẻ tuổi này là kẻ có tiền, nhưng không ngờ lại là một khách hàng lớn đến như vậy. Ông ta đứng ở cổng trường bán được cả ngày rồi, trong mỗi lần bán, nhiều thì thu được 1 - 2 hào, ít thì được 5 - 6 xu, bán thêm vài ngày cũng chưa chắc thu được 2 đồng.
Lý Dã không quan tâm đến vài đồng này, là con trai duy nhất trong nhà, ông nội, bà nội, chị gái cho hắn rất nhiều tiền tiêu vặt, tuy chưa phải là "đại phú ông" nhưng đã có thể xem là ông chủ nhỏ giàu có.
Nhưng mà, nhìn thấy tên đàn ông bán kẹo mè này đang dùng ngón tay út nhấn vào một điểm trên cái cân, lòng hắn không khỏi tức giận.
Muốn làm trò quỷ trên cái cân cũng phải xem người trước mắt ông là ai, thấy tôi còn nhỏ tuổi, dễ gạt gẫm nên muốn giở trò lừa gạt đúng không?
"Khục"
Lý Dã ho nhẹ một tiếng, người đàn ông bán kẹo sợ tới mức vội vàng dừng tay, lấy thêm một ít kẹo đặt lên trên cái cân.
"Nhận của cậu hai đồng, 2 kg và 4 lạng, có cần tôi gói thành hai phần không?"
"Gói thành 3 phần đi".
Người đàn ông lấy ra mấy tờ giấy trắng đã được cắt sẵn từ trong bọc đồ, nhanh chóng gói số kẹo mè thành 3 phần, đưa cho Lý Dã.
Lý Dã và Lý Đại Dũng mỗi người cầm một gói, bắt đầu ăn, một gói khác thì đặt trong cặp.
Người đàn ông bán kẹo mè ngồi bên cạnh, tiếp tục nhìn về phía cổng trường, chờ đợi khách hàng tiếp theo.
Kẹo mè trong chậu đã bán đi được phân nửa, đoán chừng hôm nay là một ngày thu hoạch tốt.
Lý Dã vừa ăn kẹo mè, vừa câu được câu không nói chuyện phiếm cùng người đàn ông.
"Chắc ông là tay ngang đúng không? Sao không trở về thành phố?"
"Tôi cưới vợ ở nơi này, không về được nữa."
"Để lại cho tôi địa chỉ liên lạc, về sau sẽ có chuyện cần tìm ông."
"Tôi chỉ đi bán ở xung quanh đây, nếu không tìm thấy tôi ở trước cổng ra vào của Trường trung học số một, có thể đến trước cổng ra vào của Trường trung học Dục Hồng để kiếm tôi."
Được, còn rất cảnh giác, đúng là một tên tay sai đáng để chiêu mộ.