Không khí bữa ăn gia đình vô cùng vui vẻ hòa thuận, để cho Lý Dã cảm nhận được tình cảm ấm áp của người thân.
Sau bữa ăn tối, Lý Dã đi ngủ sớm, từ khi xuyên không vào nửa đêm hôm trước cho đến bây giờ, tinh thần hắn luôn ở trong trạng thái hỗn loạn và dung hợp, cộng thêm thân thể hắn vô cùng suy yếu vì sốt cao liên tục, tất cả làm cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ.
Sau khi Lý Dã chìm vào giấc ngủ, ông nội hắn trầm mặt xuống, đi tìm Lý Khai Kiến.
"Anh lập tức đi điều tra cho tôi, xem trong trường đã lan truyền những lời đồn đại gì, nhưng đừng để nhiều người biết."
Lý Khai Kiến cũng đang cân nhắc chuyện này, lập tức lái xe đến nhà Lý Đại Dũng, chưa tới nửa giờ đã thở phì phò trở về.
"Thật sự là khinh người quá đáng, bọn họ dám chụp cái mũ "Hoàng Thế Nhân" lên đầu tiểu Dã, con mẹ nó, ngày mai con sẽ đi thu thập tên tú tài đó, không, con sẽ đi ngay trong đêm nay."
Lý Khai Kiến đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng vẫn chưa bỏ được tính tình nóng nảy của quân nhân, biết con mình bị ủy khuất, lập tức mắng chửi và muốn qua nhà Lục gia đòi lại danh dự.
Nhưng Lý Trung Phát lại quát lớn: "Nói nhảm cái gì đấy? Còn ngại trong lòng con anh chưa đủ tổn thương sao? Càng làm lớn chuyện thì những lời bàn tán nói xấu sẽ càng nhiều. Bộ anh không hiểu đạo lý đó sao?"
Lý Khai Kiến hiếm khi cứng đầu, cãi lại người cha già của mình: "Cha có biết không? Tiểu Dã đã sốt cao liên tục hai ngày ở ký túc xá, suýt chút nữa đã không qua khỏi. Con không thể chịu được nỗi cục tức này."
Lý Trung Phát nói: "Hừ, cũng nên để cho nó chịu khổ, chúng ta chỉ có thể bảo vệ nó nhất thời, không thể bảo vệ nó cả đời. Bộ anh không thấy tiểu Dã ngày hôm nay khác trước rất nhiều sao? Trải qua muôn ngàn thử thách mới rèn ra được thép tốt. Về sau cứ để cho tiểu Dã xử lý việc này, anh không nên nhúng tay vào."
Lý Khai Kiến tức giận đi qua đi lại mấy vòng rồi mới oán hận nói: "Lúc trước con thật sự mù mắt, không ngờ rằng đứa con gái đó lại nhẫn tâm đến vậy."
"Hừ, người ta có vốn liếng để làm như vậy."
Lý Trung Phát thấp giọng nói: "Năm trước, có một sinh viên tên Tiểu Lý được phân công tới làm việc trong huyện của chúng ta, anh có biết người ta được đề bạt nhanh như thế nào không? Cho nên về sau anh đừng coi thường Lục gia nữa, không nên kết thù kết oán một cách vô nghĩa."
"..."
Lý Khai Kiến sửng sốt một chút, sau khi chậm rãi suy xét lại mới ngộ ra. Tính của ông vốn ngay thẳng, không có nhạy bén như Lý Trung Phát, một người trải qua nhiều sóng gió, đến giờ vẫn chưa nhận ra được giá trị của một sinh viên ở thời đại này.
Lý Khai Kiến cảm thấy bế tắc, không khỏi oán trách nói: "Đều do tiểu Dã không chịu cố gắng, nếu nó cũng thi đậu đại học, thì mọi chuyện đâu có rắc rối đến như vậy."
Lý Trung Phái khẽ đảo mắt, khinh bỉ nói: "Cái loại ít học như anh, ngay cả 24 chữ cái tiếng Anh cũng không nhận ra, còn dám nói tiểu Dã?"
Lý Khai Kiến rất muốn phản bác lại một câu ‘bảng chữ cái tiếng Anh có 26 chữ’, nhưng cuối cùng vẫn sáng suốt nuốt lời định nói lại.
Nếu hai cha con so nắm đấm với nhau có lẽ sẽ có 7 người không phục, 8 người không cam lòng, nhưng nếu cha con hai người so đấu văn hóa thì không nên bắt bẻ nhau làm gì.
....
"Phù....phù..."
Một chiếc giày Hồi Lực dẫm lên trên bãi nước đọng sau cơn mưa, nước bẩn bắn tung tóe, biến chiếc giày chơi bóng màu trắng thành màu đen.
Lục Tự Học trầm mặc nhấc chân lên, tiếp tục đi tiếp. Nhà của cậu nằm ở thôn Tiền Tiến, xã Lưu Kiều, cách Trường trung học số một 30 dặm, trước kia có xe đạp cậu chỉ mất hơn một tiếng để có thể về nhà.
Lục Tự Học rất thích cảm giác đạp xe chạy như bay trên đường, không chỉ vì tiếng gió rít bên tai, mà còn vì ánh mắt hâm mộ của những người đi đường.
Vừa mới thi đậu cấp ba, cậu đã có xe đạp để đi, mà còn là chiếc xe thương hiệu Phượng Hoàng, lúc ấy phong độ biết bao.
Nhưng ngày hôm nay, Lý Dã đã đoạt lại chiếc xe này, Lục Tự Học mới nhận ra con đường đất dưới chân mình lại dài dằng dặc như thế, mới biết được đi hóa ra bộ lại khổ cực đến như vậy.
Vào cuối thu, trời tối rất nhanh, Lục Tự Học đi được ba giờ rồi, không biết đã ngã bao nhiêu lần mới nhìn thấy ánh đèn phát ra từ nhà dân của xã Lưu Kiều.
Xã Lưu Kiều được đặt theo tên của cây cầu đá bắt qua sông Thanh Thủy, đi qua cây cầu rồi đi về phía tây thêm bốn dặm nữa là tới thôn Tiền Tiến.
Xa xa, Lục Tự Học nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ ngồi dưới ánh đèn của đầu cầu, thân thể co lại trơ mắt nhìn về phía thị trấn
Sau khi thấy bóng dáng của Lục Tự Học, thân ảnh nhỏ bé đó mới đứng dậy, hốt hoảng đi đến đón Lục Tự Học.
Lúc này Lục Tự Học mới nhận ra đây là em gái của mình, tên là Lục Cảnh Kỳ.
"Sao bây giờ anh mới về vậy, xe đạp của anh đâu?"
"Anh…"
Nhìn em gái của mình, Lục Tự Học không trả lời được, đành hỏi ngược lại: "Em tới đây làm gì?"
Lục Cảnh Kỳ nói: "Mẹ thấy trời đã tối mà anh vẫn chưa về, cho là xe của anh bị hỏng, bèn kêu em ra đây đón anh, mà xe của anh đâu rồi?"