"Kỳ thi vừa rồi em bị sốt, thật ra bàn luận chuyện này cũng vô ích, nếu như thầy vẫn cho rằng em gian lận, thì có thể cho chúng em làm một bài kiểm tra khác để so sánh."
Lý Dã không muốn tốn thời gian nữa, sự thật thắng hùng biện, chỉ cần dùng tuyệt chiêu là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Về phần tại sao thành tích của hắn được cải thiện nhanh như thế, để cho các thầy cô tự tìm hiểu đi thôi.
Được khai trí, bị trúng tà, gặp quỷ, sao Văn Khúc hạ phàm,… Chỉ cần bạn học tốt, các thầy cô sẽ tự tìm một lý do phù hợp để giải thích cho bạn.
"Tôi vừa mới in một số bài thi, là chuẩn bị cho học sinh lớp 11, tuy dễ làm hơn một chút nhưng có lẽ cũng đủ dùng."
Thầy Tiêu làm giáo viên dạy tiếng Anh tại Trường trung học số hai cũng đã lâu, ông cũng biết đôi điều về thành tích học tập trước đây của Lý Dã, nên rất tò mò vì sao hắn lại có thể đạt điểm tuyệt đối trong lần kiểm tra này.
Lý Dã nhận lấy một tờ giấy thi được in bằng kỹ thuật roneo, sau đó nói: "Thưa thầy Tiêu, thầy có thể đưa thêm một tờ cho Hạ Nguyệt được không ạ?"
Thầy Tiêu không hiểu hỏi: "Vì sao?"
Giấy và mực in đều là tài sản chung của nhà trường, trong thời đại thiếu thốn vật tư này, mỗi tờ giấy đều rất quý giá.
Lý Dã nghiêm túc nói: "Hạ Nguyệt cho rằng em gian lận là vì bạn ấy ghen tỵ, ghen tỵ người bạn cùng lớp trước kia có thành tích thấp hơn mình nhưng bây giờ đã vượt qua mình. Nếu như bạn ấy có thể nhận thức được sai lầm của mình, về sau nhất định sẽ càng thêm khiêm tốn, khiêm tốn sẽ làm cho người ta tiến bộ hơn."
"..."
Thầy Tiêu sửng sốt một chút, không khỏi bật cười: "Thật vậy sao! Em đúng là không biết khiêm tốn."
Nhưng ông vẫn phát thêm hai tờ giấy thi, một cho Hạ Nguyệt và một cho Văn Nhạc Du.
Cơn giận của Hà Nguyệt vẫn chưa hề nguôi ngoai, sau khi cầm lấy tờ giấy thi, cô lao vào làm bài giống như đang tấn công kẻ thù.
Độ khó của đề thi lớp 11 không chênh lệch nhiều so với đề thi dành cho lớp học lại, thành tích tiếng Anh của Hạ Nguyệt không tệ nếu so sánh với những học sinh khác, nhưng để làm được cả bài thi thì không hề dễ dàng.
Nhưng Hạ Nguyệt vẫn tin tưởng, cô có được bí quyết học tập từ Lục Cảnh Dao, tuyệt đối sẽ làm bài tốt hơn Lý Dã.
Lục Cảnh Dao có thể trúng tuyển vào Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, còn Lý Dã thì không, đây chính là minh chứng.
Câu hỏi càng khó, tốc độ làm bài của Hạ Nguyệt sẽ càng chậm, nhưng cô cảm thấy mình có thể trả lời được toàn bộ câu hỏi.
Có đúng hay không chưa cần bàn đến, ở thời đại này có thể viết ra được đáp án của toàn bộ câu hỏi đã là rất tốt.
Nhưng khi Hạ Nguyệt lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn Lý Dã, cô lại ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy Lý Dã cầm bút máy viết "soạt soạt soạt" một cách tùy ý trên tờ giấy thi được in bằng kỹ thuật roneo, trông giống như đang phát thảo ý tưởng, trong nháy mắt đã làm đến câu cuối cùng.
"Cậu ta đang viết linh tinh đúng không? Nhất định là cậu ta không biết làm, đề thi 100 điểm chỉ làm được 21 điểm, không viết linh tinh mới là lạ."
Hạ Nguyệt tự tiếp thêm dũng khí cho mình, vừa đẩy nhanh tốc độ làm bài, nhưng càng muốn hoàn thành nhanh thì lại càng không biết làm gì, cuối cùng thì đầu óc ngày càng mơ hồ, cảm giác như bị hoa mắt.
"Thưa thầy, em đã làm xong."
Lý Dã viết xong chữ cuối cùng, lập tức đem bài thi nộp cho thầy Tiêu đã đứng ở phía sau lưng hắn từ lâu.
Sau khi chú ý tới tốc độ làm bài của Lý Dã, thầy Tiêu đã đến đứng ở phía sau lưng hắn, đợi khi Lý Dã hoàn thành bài thi, ông cũng đã quan sát xong. Hiện tại, ông không cần phải chấm bài cũng đã biết Lý Dã làm được bao nhiêu điểm.
Mà lúc này, Văn Nhạc Du cũng đã làm xong bài thi.
Thầy Tiêu chạy qua kiểm tra, vậy mà cô cũng đạt điểm tối đa.
Ông ta nửa ghen ghét nửa hâm mộ nói với cô Kha: "Cô thật là may mắn, sang năm có hai học sinh này tranh nhau thi được điểm cao, cô nhất định sẽ nổi tiếng."
Cô Kha mỉm cười nói: "Đều là do anh dạy tốt, để tôi nhặt được cái tiện nghi lớn."
Hoa hoa kiệu tử nhân sĩ nhân (*), bồi dưỡng được một học sinh giỏi không dễ dàng, công lao này ai cũng có phần thì mới tốt.
(*) Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý nói mọi người nên nâng đỡ lẫn nhau, nếu anh đã tôn trọng tôn thì tôi đương nhiên cũng sẽ làm như vậy.
"Ha ha ha ha"
Mấy giáo viên trong phòng đều cười, không ai chú ý tới Hạ Nguyệt đang ngồi ở một bên, vẫn đang nước mắt lưng tròng, cố gắng làm cho xong câu cuối cùng của bài thi.
"Mình còn chưa làm xong, mình vẫn chưa có thua, đề thi này đơn giản, mình cũng có thể làm được 100 điểm."
Không biết đã qua bao lâu, bên tai Hạ Nguyệt rốt cuộc cũng truyền đến thanh âm âm trầm.
"Được rồi, đừng làm bài nữa, bây giờ chúng ta nói tới việc em tùy tiện mở thư của Lý Dã."