"Reng Reng Reng"
Theo tiếng chuông tan học vang lên, Trường trung học số một vốn đang yên lặng, bỗng nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay là thứ bảy, ngoài trừ học sinh của lớp tốt nghiệp và lớp dành nhóm thi rớt học lại, các học sinh còn lại dù là nội trú hay ngoại trú đều vội vàng về nhà ăn cơm, gặp gỡ gia đình.
Lục Tự Học đeo một chiếc cặp xách quân đội màu xanh lá bước ra từ lớp học, cậu băng qua sân trường, đi về phía bãi giữ xe đạp.
Tối ngày hôm qua có mưa, trên sân trường có một ít chỗ bị nước đọng, Lục Tự Học cẩn thận né tránh, không để cho đôi giày chơi bóng trên chân mình bị dính bùn.
Cậu rất quý trọng đôi giày chơi bóng này, giày màu trắng, nếu như bị dính vết bẩn, trông sẽ rất khó coi.
"Chúng ta cùng về đi Tự Học, lần trước mẹ tớ nói tối nay sẽ làm sủi cảo, cậu về nhà tớ ăn đi."
Một bạn học đuổi theo Lục Tự Học, nhiệt tình mời cậu về nhà.
Hai người trước kia là bạn học thời cấp hai trong xã Lưu Kiều, sau đó cùng nhau thi vào Trường trung học số một, nhà hai người cũng nằm gần nhau nên quan hệ không tệ.
Nhưng Lục Tự Học từ chối nói: "Không được, cha tớ nói, yên sau xe tớ rất nhỏ, không thể chở quá nặng, nếu không sẽ hỏng. Hay là cậu kêu cha mình mua một chiếc xe đạp đi, tớ thấy hiệu Mã Thiên Lý cũng rất tốt.”
"...."
Yên sau của chiếc xe đạp Phượng Hoàng mẫu số 26 quả thật không lớn và rắn chắc bằng mẫu số 28, nhưng người bạn học nọ gầy teo, cân nặng còn nhẹ hơn so với các bạn nữ, làm gì có chuyện "quá nặng".
Người bạn học đó sửng sốt hồi lâu, sau đó ngượng ngùng cúi đầu rời đi.
Lục Tự Học không quan tâm.
Trường trung học số một là ngôi trường tốt nhất trong toàn huyện, có rất nhiều đứa trẻ thông minh và khắc khổ từ các làng quê cùng thị trấn thi vào, tuy mọi người vẫn thường ngồi học tập, cười cười nói nói với nhau, nhưng cũng có một khoảng cách vô hình chia tất cả làm mấy nhóm.
Lục Tự Học có cặp quân đội, đi giày Hồi Lực, còn sở hữu xe đạp, chưa nói tới mấy đứa trẻ ở trong huyện, nhiều giáo viên trong trường chưa chắc đã có được bộ dáng "phong cách" như cậu ta.
Cho nên, cậu cảm thấy mình không nên chơi cùng một chỗ với đám bạn nhà quê, mặc quần áo làm từ vải thô, đi giày vải, tay xách những chiếc túi vải tự may.
Những bạn học thành thị mặc quần áo ngăn nắp, phong thái tự tin, thái độ kiêu ngạo mới là loại người mà Lục Tự Học hướng đến.
Đi qua sân trường, Lục Tự Học bước vào rạp giữ xe, dắt chiếc xe đạp Phượng Hoàng số 26 nổi như hạc giữa bầy gà ra ngoài.
Bởi vì đêm qua Lục Tự Học đã lặng lẽ tới đây lau sạch nước mưa, cho nên lúc này chiếc xe trông mới tinh, thành công thu hút được những ánh mắt hâm mộ của các bạn học.
Lục Tự Học chậm rãi đẩy xe đi ra cổng trường, hai mắt không ngừng tìm tòi trong đám đông.
Sau đó ánh mắt của cậu sáng ngời, nhanh chân tới gần một nhóm nữ sinh.
"Cao Tiểu Yến, để tớ tiện đường chở cậu về nhé, mẹ của tớ vừa lắp thêm một chiếc đệm ở yên sau, rất êm."
Bạn học tên Cao Tiểu Yến này là một nữ sinh tú lệ, hoạt bát. Cô bé cũng đi giày Hồi Lực, đeo cặp xách quân đội nhưng lại không có xe đạp.
Cao Tiểu Yến nhìn Lục Tự Học đang cố lấy dũng khí mời mình, trong lòng có chút kinh ngạc.
Nhà của Lục Tự Học nằm ở Lưu Kiều, một xã nằm ở vùng ven phía tây nam của huyện, mà nhà cô lại nằm trong khu nhà ở tập thể của xưởng làm thịt nằm ở phía tây bắc của huyện, nhìn như thế nào cũng không thấy tiện đường.
Nhưng bạn học Cao Tiểu Yến rất lễ phép, cười nói: "Bây giờ bọn tớ muốn đi xem phim, tạm thời chưa về nhà."
Lục Tự Học có chút lúng túng nói: "Các cậu đi xem phim à?"
Nữ sinh đi cùng với Cao Tiểu Yến hình như rất thích trêu đùa, nở nụ cười với Lục Tự Học và nói: "Này, cậu có muốn đi xem phim cùng Tiểu Yến nhà tớ không?"
"...."
"Thôi, tớ không đi đâu, trong nhà còn đang chờ tớ về ăn cơm."
Lục Tự Học miễn cưỡng cười cười, cúi đầu dắt xe rời đi.
Đang dắt xe, dường như cậu ý thức được điều gì, ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy người bạn học cùng xã lúc nãy đang nhìn cậu bật cười.
Cười một cách khinh bỉ.
Điều này lập tức đốt lên ngọn lửa oán giận trong lòng Lục Tự Học.
Cậu giận người chị quật cường của mình, vì sao lại gấp gáp từ hôn với Lý gia như vậy, chẳng lẽ không thể đợi thêm một năm, chờ cậu cũng thi đậu đại học rồi mới làm không được sao?
Nhớ về khoảng thời gian lúc trước, tên ngốc Lý Dã trong một tháng chạy đến xã Lưu Kiều những 8 lần, không ngừng nhét tiền lẻ vào trong túi của cậu, giúp cậu lúc nào cũng có quần áo mới để mặc, đâu có gặp phải cảnh khó khăn và túng quẫn như bây giờ, đến vé xem phim cũng không mua được.
"Lý Dã cũng thật là đần, sao không tới cầu xin tôi, để tôi nói đỡ vài lời hữu ích trước mặt cha, không biết tôi là người quyết định mọi việc trong nhà sao?”
Lục Tự Học âm thầm chửi bới, lại nghe thấy có người reo hò ở phía trước.
"Người bán kẹo mè đến rồi, tớ biết hôm nay thế nào ông ấy cũng đến mà."
"Kẹo mè?"
Lục Tự Học vừa nghe thấy như vậy, lập tức dắt xe chen lấn tới phía trước. Trong túi quần cậu còn 5 xu, có thể mua một lạng kẹo, chỉ mua cho mình ăn, không cho người khác ăn, cho tên bạn học vừa mới cười cậu thèm nhỏ dãi.
Nhưng Lục Tự Học vừa mới dắt xe đi được hơn mười thước bỗng giật mình.
Lý Dã mà cậu vừa mới nhắc tới, đang đứng ở ngay phía trước nhìn mình.
Lục Tự Học hơi có chút xoắn xuýt.
"Chắc chắc anh ta đến đây để nịnh nọt mình. Không biết là muốn cho tiền hay gửi đồ cho mình đây? Chắc có lẽ là cho tiền? Nhưng chị đã dặn trước, không thể nhận thêm chỗ tốt của Lý gia nữa, chị sẽ từ từ trả hết những món nợ còn thiếu cho Lý gia. Nhưng bây giờ mình đang bị người khác khi dễ. Mà cha cũng đã nói nếu như anh ta thi đậu đại học, sẽ không phản đối chuyện của hai người bọn họ nữa, đây chính là đang giúp Lý Dã, dù sao ở trong nhà, mình là người quyết định mọi việc."
Chưa tới hai giây, Lục Tự Học đã nghĩ xong phương pháp xử lý vẹn toàn, để có thể vừa lấy được chỗ tốt của Lý Dã lại không cần phải nợ hắn điều gì.
....
Lý Dã đứng ở trước cổng ra vào của Trường trung học số một, thu hút rất nhiều ánh mắt chú ý của mọi người.
Thân người cao ráo, vẻ ngoài tuấn tú, cộng thêm khí chất bình thản như nước, cho dù là những nữ sinh thẹn thùng nhất cũng sẽ lén lút nhìn trộm hắn.
Cũng may là con gái thời này vẫn rất rụt rè, nếu đặt ở đời sau, mỗi khi ra ngoài đều phải có tâm thái "con trai phải bảo vệ tốt bản thân mình".
"Anh, gã xuất hiện rồi."
"Ừ, đã thấy."
Thật ra, không cần Lý Đại Dũng nhắc nhở, Lý Dã đã nhìn thấy Lục Tự Học từ đằng xa.
Trong đám học sinh đang ra về, người sở hữu xe đạp không nhiều lắm, chiếc xe Phượng Hoàng số 26 lại càng chói mắt.
Lý Dã nhìn thấy Lục Tự Học, phát hiện cậu ta chỉ thoáng kinh ngạc, sau đó lập tức dắt xe đi tới dừng ở trước mặt Lý Dã, hơi hất hàm lên và lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Dã cảm thấy khó hiểu, chỉ trong nháy mắt, dường như hắn nhìn thấy được hình bóng của tên giám sát thực tập sinh mà mình vô cùng chán ghét ở kiếp trước. Rõ ràng tên đó cái rắm chó gì cũng không hiểu, nhưng vẫn đứng làm dáng trước mặt một đám thực tập sinh. Rõ ràng tất cả mọi người đều âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà gã trong lòng, nhưng gã vẫn tự cảm thấy rất hài lòng, cho rằng tất cả mọi người đều muốn nịnh bợ và cung phụng gã.
Mà bây giờ Lục Tự Học cũng đang biểu diễn một tiết mục tương tự trước mắt hắn.
Hành động rất vụng về nhưng vẫn diễn rất nghiêm túc.
"Chắc là đang chở mình mở miệng nói chuyện trước" - Lý Dã thầm nghĩ, nhưng hắn lại không có hứng thú diễn kịch cùng với tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh này, hắn lập tức vươn tay bắt lấy tay lái của chiếc xe Phượng Hoàng, dự định kết thúc sớm chuyến đi ngày hôm nay.
Lục Tự Học trở tay không kịp, mắt thấy chiếc xe đạp Phượng Hoàng mà mình hằng âu yếm sắp rời khỏi tay, theo bản năng nắm lấy yên sau của chiếc xe.
Tiếp đó, mồ hôi lạnh liền thấm qua sau lưng cậu.
“Anh ta không phải đến cho tiền, mà là muốn lấy lại xe đạp của mình?”