Trong lúc Lý Dã sắc mặt âm trầm đọc thư, Văn Nhạc Du ngồi kế bên lơ đãng nhìn qua. Do được giáo dục rất tốt, cô không hề nhìn lén nội dung viết trên bức thư.
Nhưng nhìn bộ dạng giận dữ của Lý Dã và cách hắn viết hồi âm ở ngay mặt sau của bức thư, Văn Nhạc Du lại cảm thấy rất hiếu kỳ.
Rốt cuộc Lục Cảnh Dao đã viết cái gì cho Lý Dã, để cho một chàng trai tốt bụng như cậu ấy tức giận đến thế?
Cuối cùng, tiểu đặc vụ Văn Nhạc Du không nhịn được nữa, lặng lẽ đưa đầu qua nhìn, giống như con mèo nhỏ đang ẩn nấp, chờ đợi thời cơ để tiếp cận và bắt lấy con chuột.
Nhưng lúc này, Lý Dã đã viết xong, gấp thư lại và quay đầu qua, vừa vặn đối mặt với Văn Nhạc Du.
Văn Nhạc Du giật mình, "vèo" một cái rút cổ lại, ngồi thẳng lưng, nhanh chóng cầm cây bút máy viết gì đó, bộ dạng giống như một cô bé ngoan đang chăm chỉ học tập.
Cô gái xinh đẹp này rất thú vị.
Cảm giác khó chịu trong lòng Lý Dã lập tức tan đi hơn phân nửa.
Hắn một tay chống cằm, đặt khuỷu tay trên mặt bàn, nghiêng đầu nhìn Văn Nhạc Du đang nghiêm túc ghi chép, ánh mắt tinh khiết và bình yên, giống như đang thưởng thức một bức tranh sinh động và đẹp đẽ.
Văn Nhạc Du thật giống như không nhận ra, vẫn cầm bút không ngừng viết, chỉ là trên gò má cô đã dần xuất hiện những nét đỏ ửng nhàn nhạt, giống như tăng thêm một chút sức sống cho làn da trắng quá mức của cô.
"Cậu đang viết gì thế?"
Lý Dã cũng không tiếp tục nhìn nữa, con gái người ta đã xấu hổ, nhanh chóng mở miệng hóa giải sự ngượng ngùng mới là phương thức giao lưu đúng đắn.
Quả nhiên, Văn Nhạc Du nhẹ nhàng thở ra, đưa cho Lý Dã một quyển sách bài tập, sau đó viết một câu trên tờ giấy.
"Tôi đã soạn ra một số bài tập để cho cậu làm, có gì không hiểu có thể hỏi tôi."
Lý Dã cầm lấy quyển sách bài tập Đại Diễn Thảo (*) của Văn Nhạc Du, nhìn vào mấy trang giấy tràn đầy các câu hỏi tiếng Anh, sau đó hỏi: "Tại sao cậu muốn tôi làm những bài tập này? Đây là ý của cô Kha à?"
(*) Một thương hiệu sách nháp, sách bài tập nổi tiếng của tỉnh Sơn Đông (Trung Quốc).
Văn Nhạc Du sửng sốt một chút, nhanh chóng lấy lại tờ giấy, muốn viết câu trả lời lên trên đó.
Lý Dã nhịn không được thấp giọng nói: "Tuy rằng chữ của cậu rất đẹp, nhưng cậu có thể mở miệng nói chuyện với tôi được không?
Văn Nhạc Du lại ngẩn ra lần nữa, vài giây sau cô mới thấp giọng nói: "Cậu không phải muốn thi đậu để tới Bắc Kinh... à không, thi vào Thanh Hoa - Bắc Đại sao? Tôi nghĩ tôi có thể giúp cậu."
Thật ra giọng của Văn Nhạc Du rất dễ nghe, nhưng không biết những năm qua cô đã trải qua việc gì, nên mới trở thành "cô gái câm".
Mà khi cô nói tới chỗ "muốn thi đậu để tới Bắc Kinh", rõ ràng đã gấp rút sửa lời, chắc hẳn ban đầu cô muốn nói rằng hắn muốn thi đậu đại học để tới Bắc Kinh tìm Lục Cảnh Dao.
Lý Dã cảm thấy mắc cười, gật đầu nói: "Cảm ơn, vậy tôi sẽ nhận sự trợ giúp này, nhưng mà cậu cũng phải tiếp nhận sự trợ giúp của tôi mới được."
Văn Nhạc Du nháy mắt mấy cái, nói: "Cậu tính giúp tôi như thế nào?"
Lý Dã lấy ra quyển sách bài tập của mình, bắt đầu viết ra một số đề toán ở trên đó.
"Tôi cũng cho cậu một số đề toán để làm, nếu không hiểu có thể hỏi tôi."
Văn Nhạc Du có chút tò mò, bất tri bất giác lại đưa đầu qua nhìn, để lộ ra cái cổ đẹp như thiên nga của mình, nhìn cây bút trong tay Lý Dã đang không ngừng viết ra từng đề toán.
Ban đầu, cô rất tự tin, bởi vì những đề toán mà Lý Dã viết ra cô đều biết cách làm.
Nhưng khi Lý Dã viết tới trang thứ ba, cô bắt đầu trở nên nghiêm túc.
Vì cô chưa từng nhìn thấy những đề toán hình ấy.
"Những đề toán này đều do cậu nghĩ ra sao?"
"Đương nhiên!"
"Vậy trong kỳ thi đại học năm trước, cậu thi được bao nhiêu điểm môn toán?"
"...."
Lý Dã dừng bút, nhìn vẻ mặt tò mò của Văn Nhạc Du, bất đắc dĩ nói: "Chúng ta có thể không đề cập đến vấn đề này được không?"
Văn Nhạc Du đầu tiên có chút nghi ngờ nhìn Lý Dã, sau đó ánh mắt chuyển động, trịnh trọng gật đầu một cái.
Lý Dã cảm thấy giống như thấy được bóng dáng của con mèo mà hắn đã nuôi ở kiếp trước.
Nhìn qua thì có chút ngốc nghếch và dễ thương, nhưng thật ra rất thông minh.
....
"Cảnh Dao, cậu thật sự quá thông minh, ngày đó anh Tiền Thuận mới cho cậu một chút gợi ý, vậy mà bài thơ của cậu đã được công bố."
"Đúng vậy! Quả thật tôi chưa thấy ai có tài năng như Lục Cảnh Dao, câu lạc bộ văn học Thanh Nha chúng ta sẽ cần đến sự trợ giúp của Cảnh Dao để tiếp tục phát triển trong tương lai."
Bên trong một căn phòng sinh hoạt của Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, Lục Cảnh Dao đang bị một nhóm sinh viên khóa trên vây quanh, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ và bối rối.