• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia đình Lý Dã sống trong một gian nhà trệt với sân nhỏ, nhà chính có 3 phòng và nhà kề cũng có 3 phòng, không gian coi như cũng không tệ.

Lý Dã vừa đạp xe về tới cửa đã ngửi thấy mùi thơm của món khoai tây xào chua cay.

Bây giờ đã bước vào thời điểm cuối thu đầu đông, các loại rau thường ngày hay ăn đã bán hết trên thị trường, trên bàn cơm mỗi nhà chỉ có ba món cơ bản là củ cải, khoai tây và cải trắng.

Lý Dã mở cửa dắt xe vào, đã thấy ba bóng người một lớn hai nhỏ đang bận rộn trong phòng bếp.

Bóng lớn dĩ nhiên là của mẹ kế Hàn Xuân Mai của Lý Dã, hai bóng nhỏ chính là hai người con gái của cô. Sau khi lấy Lý Khai Kiến, hai cô bé đã sửa họ, bây giờ gọi là Lý Quyên và Lý Oánh.

Hàn Xuân Mai cũng là một người cơ khổ. Lúc còn trẻ cô từng là một mỹ nhân được người ở mười dặm tám xã xung quanh công nhận. Về sau, cô gả cho một người thợ mộc, sau khi liên tiếp sinh cho gã ta hai cô con gái, đã không còn tiếp tục sinh con nữa.

Nếu đặt ở đời sau, có hai cô con gái chính là một điều tuyệt vời đối với người cha. Không cần phải tiết kiệm tiền để mua nhà, cũng không cần phải mua xe hơi để làm sính lễ cho nhà gái, vào các ngày lễ tết, chỉ cần nằm một chỗ trên ghế sofa, con gái sẽ tự mang rượu, thuốc lá, kẹo bánh, trà đến tặng, còn con rể lúc nào cũng sẽ tươi cười, nịnh bợ: "Bố, hai chúng ta cùng đi ra ngoài một chuyến nhé."

Khi bị bệnh tật hành hạ lúc về già, dù tốn bao nhiêu thì hai cô con gái đều sẽ xuất tiền chạy chữa cho bố mẹ, cuộc sống đời sau coi như chỉ cần tiêu tiền, vô cùng tiêu sái.

Nhưng vào thời đại này, mỗi nhà đều có một “ngôi vị hoàng đế” cần người kế thừa. Nếu bạn không thể sinh một đứa con trai để nối dõi, những lời bàn tán buôn chuyện bên ngoài có thể sẽ giết chết bạn.

Cha mẹ chồng của Hàn Xuân Mai rất cường thế, trực tiếp yêu cầu con trai mình bỏ vợ, đuổi cô ra khỏi nhà.

Hàn Xuân Mai dắt theo hai cô con gái trở về nhà mẹ đẻ, sau nhiều năm chịu khổ, rốt cục đã lấy Lý Khai Kiến lớn hơn mình 8 tuổi làm chồng.

Sau đó, cô cảm thấy mình giống như đang sống trên thiên đường. Cha mẹ chồng không hề vì con dâu ăn nhiều thêm nửa miếng màn thầu mà chỉ chó mắng mèo. Cho dù cô lỡ tay làm bể một cái chén, Lý Khai Kiến cũng không vì thế mà dùng thắt lưng đánh cô.

Hơn nữa, sau khi kết hôn, Lý gia còn kiếm cho Hàn Xuân Mai một công việc thời vụ, mỗi tháng được trả 22,5 đồng, nhìn như không nhiều nhưng đủ để cô vui mừng đến phát khóc.

Không ai hiểu rõ hơn cô về nỗi chua xót khi phải chứng kiến con mình nhìn người khác ăn kẹo, nhưng trong túi quần của mình lại không có nổi một hào.

Cũng không có ai rõ ràng hơn cô về đau đớn khi con mình kêu đói lúc nửa đêm, nhưng bản thân lại chỉ có thể cho chúng uống một bát nước lạnh.

Cho nên từ sau khi được gả vào Lý gia, Hàn Xuân Mai luôn ôm tâm lý cảm ơn đối xử hết lòng với người Lý gia, toàn bộ mọi việc nội trợ lớn bé trong nhà từ giặt quần áo tới nấu cơm đều do cô làm hết, bà nội Lý Dã cũng thường xuyên phàn nàn vài câu: "Tôi còn chưa già nhưng đã không còn việc gì để làm nữa rồi."

"Ồ, hôm nay tiểu Dã về nhà à?

Thấy Lý Dã đi vào, Hàn Xuân Mai sửng sốt một chút rồi móc ra hai hào đưa cho con gái mình.

"Tiểu Quyên, con mau chạy qua khu chợ phía đông mua một miếng đậu hũ, tiểu Oánh mau đi rửa một ít cải trắng."

Lương thực thời này vô cùng trân quý, mỗi một bữa cơm làm bao nhiêu món đều phải tính toán kỹ, tuyệt đối không xuất hiện hành vi lãng phí đồ ăn, Lý Dã đột nhiên trở về, Hàn Xuân Mai sợ không đủ thức ăn cho cả hắn.

"Không cần phiền toái như vậy, con đã ăn một chút bên ngoài rồi, chỉ cần làm thêm một ít cải trắng là được." - Lý Dã khoát tay ngăn cản Lý Quyên đang chuẩn bị ra ngoài, lấy một gói kẹo mè từ trong cặp ra đưa cho em gái.

"..."

Lý Quyên nhìn gói kẹo mè trước mắt, không biết phải làm sao.

Bọn họ đã tới Lý gia được một năm rồi, nhưng cô chưa từng thấy người anh trai Lý Dã nhìn mình với sắc mặt tốt. Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Đầu của anh ta bị lừa đá hả? Hay là heo mẹ biết trèo lên cây rồi?

"Em... em không ăn, anh ăn đi!"

Lý Quyên có nuốt nước miếng từ chối gói kẹo mè Lý Dã đưa cho, cúi đầu trốn ra sau lưng Hàn Xuân Mai.

"Ăn đi! Anh vẫn còn nửa gói."

Lý Dã mở ra gói kẹo mình đang ăn dở, rồi nhét gói kẹo còn lại vào tay Lý Quyên.

Lý Quyên lúc này mới nhận lấy, cúi đầu đi đến sau lưng Hàn Xuân Mai, liếc mắt cùng với em gái Lý Oánh, mơ hồ có chút vui mừng.

Hàn Xuân Mai nhíu mày, cảm thấy không vui, trách cứ hai cô con gái: "Ngay cả một tiếng anh trai cũng không gọi. Lớn như vậy rồi mà vẫn còn chưa hiểu chuyện."

"..."

"Anh."

"Anh."

Hai cô bé vội vàng gọi một tiếng "anh" với Lý Dã, nhưng do còn e sợ, âm thanh phát ra nhỏ như tiếng muỗi kêu vo ve.

"Không sao, không sao. Trước kia con cũng không hiểu chuyện, về sau dần dần rồi quen, con vào nhà trước đây."

Lý Dã vội vàng khuyên vài câu rồi quay đầu đi vào nhà chính ở hướng bắc, hắn không đi, hai cô em gái sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK