Tiết học cuối cùng trong buổi chiều là tiết tự học, còn 15 phút nữa là tới giờ tan trường, Lý Dã đã thu dọn sách vở chuẩn bị chuồn đi.
Lớp trưởng Hồ Mạn vội vàng hỏi: "Lý Dã, cậu muốn đi đâu? Chưa tới giờ tan học mà."
Lý Dã cũng không quay đầu lại mà nói: "Lớp trưởng, tôi có một chút việc phải đi ngay, cậu xin phép giúp tôi nhé."
Hồ Mạn tức giận la lên: "Chỉ còn một chút thời gian nữa thôi, sao cậu lại xin nghỉ? Tôi..."
Chưa kịp nói hết thì Lý Dã đã ra khỏi lớp học, tụ hợp với Lý Đại Dũng đã hẹn trước đó, nhanh chóng biến mất.
Hồ Mạn giận đến mức lồng ngực phập phồng. Nhưng cuối cùng cô vẫn lấy ra một tờ giấy, thay Lý Dã viết giấy phép xin nghỉ, tránh khi thầy cô hỏi tới lại không trả lời được.
Lý Đại Dũng và Lý Dã cùng ngồi trên một chiếc xe đạp, chạy tới Trường trung học số một nằm ở phía bắc của huyện.
Hai trường cách nhau không xa, đạp xe chưa tới 10 phút đã đến.
Lý Đại Dũng dừng xe, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, sau đó trầm giọng hỏi Lý Dã: "Anh thật sự đã quyết định rồi?"
Hắn khẽ gật đầu: "Ừ, quyết định rồi."
Hôm nay, Lý Dã tới trước cổng của Trường trung học số một là để đòi nợ.
Lúc trước, khi hắn đính hôn với Lục Cảnh Dao, đã đưa đối phương một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mẫu số 26.
Trong những năm 80, cần có tem phiếu (*) để mua một chiếc xe đạp Phượng Hoàng với giá 180 đồng. Nếu không có tem phiếu, dù anh bỏ ra 300 đồng thì cũng không mua được. Trong đó, số lượng xe thuộc mẫu số 26 còn ít hơn so với mẫu số 28, cho nên giá của một chiếc xe mẫu số 26 thậm chí còn đắt hơn so với các dòng xe đạp ở đời sau.
(*) Lúc này, Trung Quốc vẫn chưa xóa bỏ hoàn toàn chế độ bao cấp, người dân mua hàng phải dùng đến tem phiếu.
Sau khi ông nội và cha Lý Dã lấy lại công việc được hơn một năm, hai người bèn dùng số tiền tích góp được mua hai chiếc xe đạp, tiếp đó dự tính mua thêm một chiếc xe hiệu Bồ Câu mẫu số 28 cho Lý Dã sử dụng.
Lúc ấy, Lý Dã cố chấp muốn tặng cho Lục Cảnh Dao một chiếc xe đạp, ông nội hắn lập tức nhờ người mua chiếc Phượng Hoàng mẫu số 26, vốn có kiểu dáng phù hợp với con gái, đưa cho Lục Cảnh Dao làm quà đính hôn.
Vào thời điểm đó, sự kiện này chấn động không thua kém gì việc tặng cho cháu dâu một chiếc ôtô BMW ở đời sau.
Vì thế, dù Lục gia không nỡ bỏ chiếc xe này, thì cũng nên trả lại cho hắn. Nhưng vào ngày cha Lục Cảnh Dao tới Lý gia từ hôn, khi Lý Khai Kiến ném thịt, cá ra ngoài cửa, mắng to: "Sinh lễ này cấp cho chó ăn", dù cha Lục Cảnh Dao không nhặt thịt, cá lên nhưng cũng không để lại chiếc xe đạp Phượng Hoàng cho Lý gia.
Ông nội có tính cách ổn trọng và bà nội thích tiết kiệm của hắn cũng không ngăn cha Lục Cảnh Dao lái xe đi.
Khi đó, Lý Dã có lẽ chưa hiểu. Nhưng bây giờ, hắn rất rõ ràng, ông và bà nội hắn lúc ấy đang cố nén giận để giữ lại cho cháu trai mình một con đường lui.
Nếu như Lý Dã thi đậu đại học, Lý gia sẽ đóng vai mặt đỏ - mặt trắng (**), đồng thời sử dụng cả ân lẫn uy để tìm biện pháp giành lại tình yêu cho hắn.
(**) Mặt đỏ - mặt trắng: màu sắc mặt nạ trong kinh kịch. Người diễn kịch sẽ mang mặt nạ “màu đỏ” khi đóng vai các hùng được người đời nhớ ơn. Còn khi đóng vai những nhân vật uy nghiêm, gian xảo, bị người đời sợ hãi như Tào Tháo, người diễn sẽ mang mặt nạ “màu trắng”.
Lục gia có lẽ cũng đã nghĩ tới điều này. Giữ lại chiếc xe đạp Phượng Hoàng này cũng chính là giữ lại mối tơ vươn ràng buộc giữa hai gia đình.
Sau khi Lục Cảnh Dao tới Bắc Kinh đi học, chiếc xe được giao lại cho em cô là Lục Tự Học, hiện đang học tại Trường trung học số một của huyện.
Trước kia, nguyên chủ ảo tưởng một ngày nào đó Lục Cảnh Dao sẽ hồi tâm chuyển ý, nên tình nguyện đi học bằng xe buýt - tuyến số 11, hoàn toàn không nghĩ đến việc lấy lại chiếc xe đạp này.
Nhưng Lý Dã bây giờ đâu có lòng dạ rộng lớn như vậy.
Hắn còn chưa tính sổ vụ hai người chia tay trước kia, Lục Cảnh Dao lại coi hắn thành kẻ thù, giống trống khua chiêng gửi tiền đến trường học, khiến cho Lý Dã phải gánh lấy xú danh Hoàng Thế Nhân. Chẳng lẽ cô vô sỉ đến mức vừa chiếm được chỗ tốt của hắn, vừa muốn lên giọng rêu rao "Tự do"?
Và quan trọng nhất là Lý Dã còn không có phương tiện cá nhân để di chuyển, đi đâu cũng gặp khó khăn, sao có thể để cho người khác được lợi?
Lý Đại Dũng hít sâu một cái, do dự nói: "Nếu như anh lấy lại chiếc xe Phượng Hoàng này thì hai người thật sự sẽ...."
Lý Dã liếc y một cái rồi nói: "Lục Cảnh Dao tốt đến như vậy sao? Không lẽ anh phải treo cổ chết trên một thân cây là cô ta? Anh của em chính là người có năng lực đạt được cả một cánh rừng.
"..."
Lý Đại Dũng sửng sốt một hồi lâu, chớp mắt mấy cái, vẫn chưa thể hiểu hết những gì hắn nói.
"Không phải trước kia anh là người có thể vì Lục Cảnh Dao mà chiến đấu đến chết sao?"
Lý Dã nhìn bộ dạng của Lý Đại Dũng, cũng không giải thích gì thêm, chỉ vỗ vỗ vào vai y để trấn an.
Mặc dù tiểu tử này có bộ dáng to lớn, thô kệch giống như con gấu, nhưng kỳ thật cũng có một mặt tâm tư tinh tế, tỉ mỉ.
Ví dụ như lần trước mắng chửi ở nhà Lục Cảnh Dao, còn có lời đề nghị "đi kinh thành mắng Trần Thế Mỹ" vào lúc trưa, rõ ràng hai chuyện này đều có cùng một mục đích, đó là bức Lục Cảnh Dao làm hòa với Lý Dã.
"Cô không đi ra nói chuyện rõ ràng với anh tôi, tôi sẽ làm ồn ào cho tất cả mọi người đều biết chuyện hư hỏng của cô"; "Nếu cô dám làm giống Trần Thế Mỹ, tôi sẽ la lớn cho cả trường đều biết tiếng xấu của cô."
Có thể nói, việc Lý Dã bị oan uổng gọi là "Hoàng Thế Nhân", không thể không kể đến sự trợ giúp của tên "mục dân (*) có trí tuệ" Lý Đại Dũng này.
(*) Ý chỉ những người thô lỗ, quê mùa.
"Anh, sắp đến giờ tan trường rồi, chúng ta đứng cách xa cổng một chút đi!"
Nhìn thấy sắp đến giờ tan học, Lý Đại Dũng bỗng nhiên có chút khẩn trương.
"Hả, em sợ cái gì?"
"Giáo viên trường này có chút lợi hại, em sợ bọn rảnh rỗi thừa hơi, xen vào việc của người khác."
"..."