• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, trên một con phố của thủ đô Bắc Kinh, người của câu lạc bộ Thanh Nha đang cùng nhau lảo đảo đi về phía trước, thỉnh thoảng còn có người cao giọng đọc một đoạn thơ không ai hiểu, thu hút sự chú ý của người đi đường.

Người say rượu thường rất phóng túng, sẽ không quan tâm người khác nghĩ gì về họ!

Hôm nay, Lục Cảnh Dao cũng uống rượu, đầu óc choáng váng, hai chân bước đi loạng choạng, nhưng trong lòng không hề cảm thấy cao hứng.

Tuy cô không phải trả tiền cho buổi liên hoan tối nay, nhưng cô lại cảm thấy khó chịu hơn so với việc tự mình trả tiền.

Vốn cô muốn mượn một ít tiền từ Hà Tuyết và những người bạn có quan hệ tốt, quyết tâm gom góp đủ tiền để thanh toán, nhưng Hà Tuyết lại “không cẩn thận” để lộ tin cô không có tiền.

Một thành viên trong câu lạc bộ tên là Tiền Thuận đã hào phóng thanh toán, còn lôi kéo cánh tay của Lục Cảnh Dao, nói rất nhiều lời an ủi.

"Đều là anh chị em trong nhà, về sau có chuyện gì khó xử cứ nói ra, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, chỉ có tình hữu nghị mới có thể tồn tại lâu dài."

Lời của Tiền Thuận rất chân thành và tình cảm, nhưng lúc đó Lục Cảnh Dao chỉ cảm nhận được sự vuốt ve trong lòng bàn tay mình, chỉ thấy được nồng nhiệt trong mắt và mùi rượu khó ngửi trên người của Tiền Thuận.

Lục Cảnh Dao lập tức biểu thị sự chán ghét, nói số tiền thanh toán coi như cô mượn, ngày sau nhất định sẽ trả lại.

Đúng lúc này, đám người Hà Tuyết lại thừa cơ trêu đùa, cười hỏi Lục Cảnh Dao "tính trả bằng cách nào?", thậm chí còn bảo cô định lấy thân báo đáp à.

Sau đó Lục Cảnh Dao suýt chút nữa đã bỏ đi, lúc này mọi người mới bình tĩnh lại, liên tục giải thích đây chỉ là "nói đùa".

Lục Cảnh Dao cũng đã âm thầm quyết định phải trả hết tiền cho Tiền Thuận càng nhanh càng tốt, không muốn dính líu gì tới gã.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó lại đến, khi mọi người trở về Học viện Ngoại ngữ, chuẩn bị tách ra để trở về ký túc xá, Tiền Thuận lại ngăn cản Lục Cảnh Dao.

"Cảnh Dao, hay là chúng ta cùng đi dạo một chút nhé!"

"..."

Vào thập niên 80, một đôi nam nữ cùng tản bộ ở bên ngoài vào đêm hôm khuya khoắt, về cơ bản chính là đang hẹn hò yêu đương.

Nên biết rằng vào thời điểm này, có một từ gọi là "áp đường", dùng để ám chỉ hành vi thân mật của các cặp đôi đang yêu nhau.

Lục Cảnh Dao đương nhiên sẽ không mắc lừa, cô có thể khẳng định, chỉ cần đêm nay đồng ý đi dạo với Tiền Thuận, ngày mai trong trường sẽ loan truyền tin đồn hai người đang hẹn hò.

Trong thời đại mà tin đồn rất đáng sợ này, những chuyện không hề tồn tại rất nhanh sẽ biến thành sự thật.

"Không được đâu anh Tiền, bây giờ đã muộn rồi, không tiện lắm."

Lục Cảnh Dao khiêm tốn từ chối lời mời của Tiền Thuận, lập tức quay người đi về phía ký túc xá.

Tiền Thuận nhanh chóng đuổi theo nói: "Cảnh Dao, em đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ là bây giờ anh đang có rất nhiều linh cảm, hy vọng có thể tìm được một người cùng nghiên cứu và thảo luận. Mà em lại là người tài năng nhất trong câu lạc bộ chúng ta, chỉ có em mới có tư cách cùng anh tạo ra sự đồng cảm trên tinh thần."

Lục Cảnh Dao đi rất nhanh, Tiền Thuận sốt ruột đuổi theo, hai người một trước một sau đi đến tầng dưới của tòa nhà ký túc xá nữ, nhưng Tiền Thuận vẫn chưa bỏ cuộc.

Nói giỡn, 30 đồng không phải là ít!

Bỏ ra cái giá bằng cả tháng tiền lương của một công nhân, ngay cả bàn tay còn chưa nắm được, chỉ xuốt ve vài cái ở trong phòng đã xong sao? Tiền Thuận đâu phải kẻ ngốc?

Tiền Thuận không phải kẻ ngốc, nhưng Lục Cảnh Dao càng không phải là kẻ ngốc.

Bất cứ cô gái nào xinh đẹp từ nhỏ, trong quá trình trưởng thành ít nhất cũng từng trải qua vài lần bị quấy rối, Tiền Thuận trực tiếp và gấp gáp như vậy, Lục Cảnh Dao chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể hiểu thấu ý đồ dâm dục của gã.

Lục Cảnh Dao nghiêm nghị nói: "Thật xin lỗi Tiền học trưởng, em không có hứng thú ở riêng với anh, về số tiền em còn đang thiếu, trong tháng sau em nhất định sẽ trả đủ."

"..."

Tiền Thuận ngây ngẩn ngay tại chỗ, gã nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Lục Cảnh Dao ngày thường trông có vẻ yếu đuối và dễ bắt nạt như thế, vậy mà bây giờ lại không thèm để ý đến thể diện của gã?

Nhìn thái độ của cô, chỉ thiếu mỗi điều hét lên: "Tên vô lại này, mau cút xa tôi ra một chút".

Sắc mặt Tiền Thuận từ đỏ chuyển thành đen, dần trở nên dữ tợn.

"Trong tháng sau sẽ trả hết? Cô tính trả bằng cách nào? Muốn nhịn đói trong một tháng sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK