Cô bé liên tục hỏi về chiếc xe đạp khiến cho Lục Tự Học bực bội, cậu tức giận nói: "Mẹ kêu em ra đón anh, vậy em đứng ở chỗ này làm gì? Nếu như anh mà chết ở nửa đường thì căn bản là không ai biết phải không?"
Lục Cảnh Kỳ ngây người, một lúc sau mới tủi thân nói: "Trời đã tối, em không dám đi đường vào ban đêm, đi tới chỗ này rồi không dám đi tiếp."
"Hừ, đồ vô dụng."
Lục Tự Học quay người đi về phía trước, bỏ lại Lục Cảnh Kỳ ở đằng sau.
Bây giờ cậu cảm thấy mọi người đều đang nợ cậu, cha mẹ không có tiền, em gái nhát gan, chị gái chỉ biết lo cho bản thân mình, không lo cho gia đình, tất cả đều đang thiếu nợ cậu.
Lúc về đến nhà, cha cậu đang sửa bài tập cho học sinh, mẹ cậu thì đang đóng đế giày, trên bàn còn lưu lại một chút đồ ăn cho Lục Tự Học.
Thấy Lục Tự Học đứng ở cửa ra vào, mẹ cậu một lần nữa hỏi tới chiếc xe đạp. Cậu không chịu nổi nữa, bắt đầu òa khóc.
Sau khi biết rõ mọi chuyện, cha Lục Tự Học trầm mặc không nói câu nào, mẹ thì thương con, dịu dàng khuyên nhủ: "Được rồi, đừng khóc nữa, sau này kêu chị gái của con mua một chiếc mới là được."
"Mua một chiếc mới? Đúng rồi, con đi viết thư cho chị, kêu chị mua cho con một chiếc mới."
Nói xong Lục Tự Học ngay cả cơm cũng không ăn, vội vàng lấy giấy bút, trút hết nỗi oán hận của mình vào bức thư.
Trong nhà vẫn chưa xài hết tem thư do Lục Cảnh Dao gửi về trước kia, Lục Tự Học cẩn thận dán thư lại, trong đêm đi bộ đến xã Lưu Kiều, bỏ phong thư vào hộp thư nằm bên ngoài bưu điện.
Sáng ngày thứ hai, phong thư được đặt lên xe tải, vượt qua khoảng cách xa xôi, một đường đi về phía bắc, gửi vào hộp thư của Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh.
....
Bắc Kinh vào cuối thu rất lạnh, khi cơn mưa cuối cùng cùng của mùa thu rơi xuống, không khí âm u và lạnh lẽo cũng xuất hiện, báo hiệu mùa đông đã tới.
Một cơn gió xuyên qua làn mưa dày đặc, mang theo hơi lạnh ẩm ướt, yên lặng đẩy cửa sổ ra, thổi vào mặt Lục Cảnh Dao, làm ướt lông mi và lướt nhẹ qua mái tóc rối của cô.
Lục Cảnh Dao đang cầm một cuốn từ điển đọc viết dày, sau khi viết xong một từ vựng, cô bèn hít sâu một hơi, để khí lạnh thấm vào phổi mình. Cô rất thích loại khí lạnh nhẹ nhàng này, nó có thể xua tan sự mệt mỏi của cơ thể và làm cho đầu óc thêm thanh tĩnh, giúp cô nâng cao hiệu suất học tập của mình.
Nhưng ngay khi Lục Cảnh Dao mới lấy lại tinh thần, từ phía giường hai tầng trong ký túc xá truyền ra một giọng nói mềm mại: "Lục Cảnh Dao, cậu có thể đóng cửa sổ lại giúp tớ không? Đóng một nửa thôi cũng được, cảm ơn."
Lục Cảnh Dao vội vàng đóng cửa sổ lại, ngăn cản giá lạnh và ẩm ướt cuối thu ở ngoài cửa sổ.
Bạn cùng phòng Liễu Mộ Hàn là người phương nam, mới vừa tới Bắc Kinh nên chưa thích ứng được với khí hậu phương bắc, Lục Cảnh Dao không thể chỉ lo cho bản thân mình mà không chú ý đến người khác.
"Xin lỗi cậu Mộ Hàn, cậu đã khỏi cảm chưa?"
"Không sao" - Liễu Mộ Hàn nhô đầu ra khỏi giường trên hỏi: "Cảnh Dao, cậu đang đang đọc sách gì đấy? Thật chăm chỉ nha."
Lục Cảnh Dao yên lặng mỉm cười, tiếp tục lặng lẽ đọc thuộc từng từ vựng.
Không chăm chỉ không được!
Lúc trước Lục Cảnh Dao khó khăn lắm mới thi đậu vào Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, trong lòng cũng cảm thấy tự mãn, nhưng sau khi đến thủ đô cô mới biết, thế nào gọi là nhân tài đông đúc.
Những người trẻ tuổi thi đậu vào đây đều có thiên phú và sự tự tin vượt xa những người cùng thế hệ.
Chẳng hạn như Liễu Mộ Hàn đang nằm trong chăn, cô ấy có thể đọc một lượt bản gốc của một cuốn tiểu thuyết nước ngoài nhưng không cần đến sự trợ giúp của từ điển. Lục Cảnh Dao đã lén nhìn qua vài lần, những hàng chữ chi chít trong cuốn sách kia khiến cô cảm thấy có chút choáng váng.
Một cô gái đã tự lực vượt qua nhiều khó khăn, thành công "cá vượt long môn", sao có thể cam lòng để mình tụt hậu hơn người khác?
Lục Cảnh Dao rất rõ ràng, dung nhan xinh đẹp chỉ giúp cô có thêm một điểm nhấn khi đối mặt với người khác, sự chăm chỉ và cố gắng mới là tài phú quý giá nhất của cô, là thứ có thể giúp cô thoát khỏi mọi hạn chế và hít thở không khí tự do.
"Lục Cảnh Dao, em có thư nè."
Hai nữ sinh nhẹ nhàng bước vào phòng, một người trong số đó cầm một phong thư đưa cho Lục Cảnh Dao đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.
Lục Cảnh Dao tiếp nhận phong thư, cảm ơn bạn cùng phòng rồi mở thư ra đọc, mà hai người bạn học nọ cũng đang đứng kế bên, bọn họ giống như hai con mèo nhỏ tò mò, nghiêng đầu qua nhìn.
Sắc mặt Lục Cảnh Dao rất nhanh đã thay đổi, trên gương mặt mỹ lệ tuyệt luân lộ ra biểu cảm lo lắng, tức giận và khó hiểu.
Hai con mèo hiếu kỳ đứng bên cạnh dường phát hiện ra một đồ vật thú vị, lập tức vươn móng vuốt sắc bén của mình ra.