Sau khi đọc xong, cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Dù cách xa ngàn dặm, cô vẫn có thể cảm nhận được nỗi oán hận và tủi thân của em trai mình qua bức thư, nhưng cô lại không có khả năng giúp em trai hóa giải nỗi oán hận và tủi thân đó.
Thật ra chuyện này cũng không khó giải quyết, chỉ cần mua cho Lục Tự Học một chiếc xe đạp, có thể lập tức giải quyết khốn cảnh của em trai mình.
Nhưng ai có thể mua cho cô một chiếc xe đạp? Hơn nữa còn phải thuộc thương hiệu Phượng Hoàng. Không có ai cả, ngoài trừ Lý Dã.
Trước đó, Lục Cảnh Dao đã viết thư cho Lý Dã, yêu cầu hắn trả lại chiếc xe đạp Phượng Hoàng cho Lục Tự Học trước, sau đó cô sẽ từ từ trả tiền xe.
Lúc ấy, cô cảm thấy cách xử lý này hoàn toàn không có vấn đề, nhưng sau khi trải qua chuyện ngày hôm nay, cô lại cảm thấy trong lòng dao động.
Chỉ với 30 đồng, Tiền Thuận đã muốn cô "cùng đi dạo" vào buổi tối với gã.
Chiếc xe Phượng Hoàng mẫu số 26 của Lý Dã giá bao nhiêu?
Nếu có tem phiếu thì chỉ khoảng 160 đồng, không có tem phiếu thì dù bỏ ra 200 đồng cũng không mua được.
200 đồng, đối với Lục gia mà nói không khác gì con số thiên văn.
Dựa vào cái gì để cho cô? Cô đã cho Lý Dã ôm eo chưa? Có chơi trốn tìm trong chăn cùng người ta chưa?
Lý Dã không nợ cô cái gì cả.
"Haizz."
Lục Cảnh Dao thở dài một lần nữa, mở ra phong thư của Hạ Nguyệt.
Lục Cảnh Dao vẫn cảm thấy rất thân thiết đối với người đã từng là bạn thân của cô trong nhiều năm này, tính cách hai người rất giống nhau, đều có xuất thân nghèo khổ, đều tự tin và có ý thức tự lực giống nhau, đều có niềm tin vào tương lai tự do.
Trong những năm qua, hai người đã từng động viên và hỗ trợ cho nhau về mặt tinh thần, cùng vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất.
Nhưng sau khi đọc xong bức thư của Hạ Nguyệt, cô lại ngẩn ngơ mất trong giây lát.
«Lý Dã đã nhờ vào các mối quan hệ mà thành công đi vào lớp nhanh bằng cửa sau.»
«Lý Dã đã đi cáo trạng với các mối quan hệ sau lưng, khiến tớ mất đi chức lớp trưởng.»
«Tên cẩu địa chủ Lý Dã còn lén lút nâng cao trình độ tiếng Anh, sau này hắn có thể sẽ tới Bắc Kinh để tiếp tục theo đuổi cậu. »
Trong toàn bộ nội dung của bức thư dài 4 trang giấy này, Lục Cảnh Dao hoàn toàn không cảm nhận được "sự tự tin" hay "ý chí tự lực" vốn có của bạn mình, mà thay vào đó là "nỗi oán hận" và "sự tủi thân" giống với Lục Tự Học.
Chỉ có điều, Lục Cảnh Dao hoàn toàn không quan tâm đến sự oán hận và tủi thân của Hạ Nguyệt mà chỉ chú ý đến sự tiến bộ của Lý Dã trong môn tiếng Anh.
"Trình độ tiếng Anh của anh ta đã vượt qua Hạ Nguyệt, liệu sang năm anh ta có thể thi đậu vào học viện không? "
"Nếu Lý Dã thi đậu vào học viện, vậy những lời mà cha mình nói trước kia có nên … thực hiện theo hay không?"
Lúc trước, dưới sự chứng kiến của hàng xóm láng giềng, cha Lục Cảnh Dao đã đáp ứng với Lý Dã rằng: "Nếu như cậu có thể thi đậu đại học, tôi sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này."
Vào lúc đó, Lục Cảnh Dao rất tức giận, cảm thấy cha mình vì bị bức ép nên mới thỏa hiệp và nhượng bộ.
Nhưng hiện tại xem ra, cha cô mới là người hiểu rõ thế sự, là một cao thủ giỏi tính toán.
Nếu như sang năm, Lý Dã thi đậu vào Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, liệu quan hệ trước kia của hai người có được khôi phục một cách tự nhiên?
Nghĩ đến đây, Lục Cảnh Dao bỗng cảm thấy xấu hổ và thấy bản thân mình có chút vô sỉ, nhưng lại có chút chờ mong.
Nếu Lý Dã ở bên cạnh, loại người đáng ghét như Tiền Thuận sao dám đối xử thô bạo với cô như lúc nãy?
Tuy Lý Dã có chút ngốc nghếch, nhưng nắm đấm của hắn rất cứng.
Hơn nữa, chỉ với vẻ ngoài tuấn tú của mình, Lý Dã có thể làm cho những kẻ xấu xí theo đuổi cô cảm thấy chùn bước.
Lý Dã không hiểu văn học, thơ ca nhưng hắn là sinh viên.
Vầng hào quang của sinh viên đại học đủ để che đi vô số khuyết điểm, xứng đáng kết đôi với cô.
...
"Ồ?"
Với tâm trạng mong chờ, Lục Cảnh Dao mở phong thư của Lý Dã, lại phát hiện đây chính là bức thư mà cô đã gửi cho hắn vài ngày trước.
Cẩn thận xem xét, Lục Cảnh Dao mới nhìn thấy những lời hồi âm Lý Dã viết ở mặt sau của bức thư.
Sau đó, Lục Cảnh Dao hoàn toàn sững sờ.
Lý Dã sử dụng câu từ rất gay gắt, chỉ trích quá kịch liệt, làm cho Lục Cảnh Dao hoàn toàn bất ngờ, không biết xoay sở như thế nào.
Mà câu nói cuối cùng của Lý Dã, giống như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu của Lục Cảnh Dao.
«Nếu như đã lựa chọn theo đuổi con đường tự do của mình, thì cô dựa vào cái gì để can thiệp vào cuộc sống của tôi? Dựa vào cái gì để bắt tôi rộng lượng, trả lại chiếc xe đạp cho em cô? Cô bây giờ không cảm thấy mình vô sỉ sao? »
«Về sau đừng liên lạc với tôi nữa, thiên nga bay trên trời xin đừng làm phiền con ếch ở đáy giếng, cho dù một ngày nào đó nó trở thành hoàng tử, cũng không còn quan hệ gì với cô nữa.»
Một lúc sau, Lục Cảnh Dao mới lầm bầm: "Anh ta... ghét mình đến vậy sao..."
Một cỗ cảm giác mất mát mãnh liệt bắt đầu sinh sôi nảy nở trong lòng cô, nhanh chóng lan ra toàn cơ thể.
Có mất đi mới biết quý trọng, rất nhiều thứ một khi đã bỏ lỡ sẽ không bao giờ quay lại được nữa…