Trường trung học số hai, huyện Thanh Thủy, trong tiết tự học vào buổi tối.
Lý Dã một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn Văn Nhạc Du đang ngồi bên cạnh, khóe miệng nở một nụ cười ranh mãnh.
"Cô gái trẻ, bây cậu đã biết như thế nào gọi là người giỏi ắt có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên chưa?"
Ngày đó, Văn Nhạc Du có ý tốt soạn ra một số bài tập tiếng Anh cho Lý Dã, muốn giúp hắn nâng cao thành tích để có thể thi đậu vào Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Nhưng không ngờ Lý Dã lại đưa tới "quà đáp lễ", kể từ đó hai người bắt đầu giúp đỡ nhau học tập.
Chẳng hạn như hôm nay, Văn Nhạc Du hào hứng đưa cho Lý Dã một đề kiểm tra tiếng Anh thì hắn lại đưa cho cô một bộ đề bao gồm ba bài kiểm tra về môn Toán, Vật lý và Hóa học.
Văn Nhạc Du tò mò hỏi Lý Dã đã lấy bộ đề này từ đâu, Lý Dã bèn dùng một câu "bí mật" trả lời cho có lệ, sau đó để cô đau khổ vùng vẫy trong biển câu hỏi.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Văn Nhạc Du nhăn lại thành bánh bao, Lý Dã cảm thấy có một loại khoái cảm "nuôi dưỡng" đang sinh sôi trong lòng mình.
Kiến thức căn bản của Văn Nhạc Du vững chắc ngoài sự mong đợi, có rất nhiều câu hỏi cô chưa từng gặp qua, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng vẫn có thể đưa ra đáp án chính xác.
Ngay cả khi không giải được, chỉ cần Lý Dã gợi ý một chút là có thể hiểu bài ngay lập tức, thậm chí còn từ một suy ra ba.
«Quả thật là có tố chất của một học bá.»
Lý Dã có thể kết luận, toàn bộ học sinh lớp số 1, không ai có tư chất học tập tốt hơn Văn Nhạc Du, có thể thi vào trường trọng điểm quốc gia không phải là nói giỡn, bồi dưỡng thêm một chút thì sẽ có triển vọng thi vào Thanh Hoa - Bắc Đại.
Hơn nữa, Lý Dã đã thành công kích hoạt "chiến ý" làm bài của Văn Nhạc Du, mỗi khi làm xong một bộ đề kiểm tra của Lý Dã, cô sẽ giống như một chiến binh giành được thắng lợi, hất cằm nhìn về phía hắn, chờ đợi khích lệ.
Dáng vẻ dễ thương đó khiến cho Lý Dã, người đã sống qua hai kiếp người cũng không khỏi cảm khái —— "Đã nhiều năm như vậy, lòng mình lại rung động".
"Cốc, cốc, cốc."
Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, một bóng người bước vào lớp học, đi về phía Lý Dã.
Cô giáo Kha, mẹ của Văn Nhạc Du đã tới.
Lý Dã nhận ra cô Kha tới đây là để tìm mình, vừa định đứng dậy chào hỏi, cô Kha lại xua tay, sau đó lấy ra một phong thư đưa cho Văn Nhạc Du.
Sắc mặt Văn Nhạc Du lập tức thay đổi, vội vàng mở thư ra đọc.
Mà cô Kha lại gõ nhẹ bàn học của Lý Dã, sau đó đi ra ngoài.
Lý Dã hiểu ý, vội vàng đứng dậy theo sau, còn Văn Nhạc Du bị lá thư trong tay thu hút, hoàn toàn không để ý đến việc Lý Dã rời đi.
Lý Dã vừa ra khỏi cửa, chợt nghe thấy vô số tiếng thì thầm truyền tới từ sau lưng.
"Mau xem, mau xem, tôi biết ngay Lý Dã thế nào cũng gặp xui xẻo mà, dám tán tỉnh con gái của cô Kha, thật sự không biết sống chết là gì."
"Không phải chứ! Họ là bạn cùng bàn, nói chuyện với nhau là chuyện rất bình thường, không phải cậu cũng thường xuyên chàng chàng thiếp thiếp cùng Vương Xuân Hoa đấy sao?"
"Chàng chàng thiếp thiếp cái gì? Chúng tôi chỉ đang thảo luận về văn học thôi, Lý Dã có hiểu văn học là gì không?"
Lý Dã nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ.
Nếu cô Kha muốn ngăn cản Văn Nhạc Du tiếp xúc quá thân mật với hắn, Lý Dã có thể hiểu được. Dù sao phượng hoàng gặp nạn vẫn là phượng hoàng, gia thế của Lý Dã có thể xem là loại tốt ở trong huyện Thanh Thủy, nhưng so sánh với người có khả năng "đông sơn tái khởi" như Văn Nhạc Du quả thật có sự chênh lệch rất lớn.
Nhưng nếu thật sự là như vậy, thì tại sao Văn Nhạc Du lại tham dự tiết tự học vào buổi tối?
Sau khi cô Kha được Trường trung học số hai tuyển dụng, nhà trường đã cấp cho cô một căn phòng trong ký túc xá, bình thường hai mẹ con cô đều sinh hoạt ở trong trường.
Bởi vì trình độ tiếng Anh của học sinh Trường trung học số hai rất kém, nên tối nào cô Kha cũng đến ngồi trong văn phòng làm việc, các học sinh chăm học có thể đến tìm cô để giải đáp thắc mắc bất cứ lúc nào.
Cho nên, vào thời điểm hai mẹ con họ mới đến trường, Văn Nhạc Du luôn tới văn phòng ngồi cùng với mẹ cô và tự học luôn ở đó.
Nhưng từ khi Lý Dã bắt đầu giúp Văn Nhạc Du làm bài tập, cô đã tới lớp số 1 tham dự tiết tự học vào buổi tối liên tục vài ngày.
Nếu như cô Kha muốn hai người giữ khoảng cách, trực tiếp yêu cầu Văn Nhạc Du trở về văn phòng để tự học là được rồi, tại sao phải tìm mình?
Người có đẳng cấp cao như cô Kha, chắc sẽ không biểu diễn tiết mục "Tôi cho cậu một trăm vạn, hãy rời xa con gái của tôi" đâu đúng không?
"Ngồi đi!"
Cô Kha dẫn Lý Dã vào văn phòng làm việc của mình, còn tiện tay đóng cửa lại, làm cho Lý Dã càng thêm nghi ngờ.
Cho dù là thập niên 80 hay đời sau, khi giáo viên khác giới gọi học sinh đến văn phòng đều sẽ mở cửa để tránh những lời đồn đại không hay.