"Đừng tụ tập chen lấn ở đây nữa, lớp trưởng các lớp, mau dẫn các bạn trong lớp mình trật tự rời đi."
"Trưởng phòng Mã, phiền anh kêu người của mình chỉ đạo các học sinh, cố gắng đừng để xảy ra tình trạng chen lấn."
Sau khi chủ nhiệm Diêu biết được Lục Tự Học đang nối dối, lập tức ra lệnh cho các học sinh đang tụ tập hóng chuyện ở xung quanh giải tán khỏi khu vực cổng trường.
Không thể không nói, học sinh thời đại này rất nghe lời, cũng rất có kỷ luật, chỉ trong vài phút, các học sinh đã tự chia thành nhiều nhóm, lần lượt rời khỏi khu vực cổng trường
Đợi đến khi mọi người đi hết, ông ta mới trầm mặt nhìn Lý Dã, tận lực dùng ngữ khí hòa hoãn nói: "Chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, trước khi mọi chuyện được sáng tỏ, xe đạp sẽ bị tạm giữ ở trường học, đợi sau khi điều tra xong..."
"Xin lỗi thầy." Lý Dã ngắt lời nói: "Em vẫn muốn nói rằng, thầy không có tư cách xen vào chuyện này, cũng không có tư cách xử lý, nếu thầy vẫn muốn điều tra rõ, chúng ta có thể đến đồn cảnh sát ngay bây giờ."
"...."
Chủ nhiệm Diêu trừng mắt nhìn Lý Dã, cắn chặt răng.
Hiện giờ ông ta có thể chắc chắn rằng, chiếc xe Phượng Hoàng là của Lý Dã, nhưng đứng trên lập trường của một người đang làm công tác quản lý học sinh, ông ta không thể tỏ ra yếu thế, càng không thể nói ra lời xin lỗi. Thật ra, điều này cũng giống như lãnh đạo của một công ty, dù anh ta đã làm sai, nhưng cũng không thể đánh mất uy phong của mình, bằng không thì về sau công ty sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị sụp đổ.
Cho nên, chủ nhiệm Diêu cảm thấy mình không làm sai. Tuy nhiên, nhìn thái độ của trưởng phòng Mã, hơn nữa Lục Tự Học cũng đã nói: "Đồn trưởng đồn cảnh sát là thân thích của Lý Dã." Chủ nhiệm Diêu biết hôm nay mình không có biện pháp để dạy dỗ Lý Dã.
Vì vậy ông ta bày ra vẻ mặt nghiêm nghị và lạnh lùng nói: "Tôi cảm thấy rất may mắn vì lúc trước đã không cho cậu vào học trong Trường trung học số một, loại học sinh như cậu, chính là một khối u ác tính cần phải loại bỏ."
Lý Dã ngắt lời chủ nhiệm Diêu một lần nữa, thản nhiên nói: "Từ chối em chính là tổn thất của Trường trung học số một."
"Tổn thất" – Cho dù thái độ của chủ nhiệm Diêu tốt đến đâu cũng không nhịn được nữa, ông ta cười khẩy nói: "Thật là buồn cười, tôi làm trong ngành giáo dục nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy qua học sinh nào kiêu ngạo tự đại như cậu."
Lý Dã nhàn nhạt liếc nhìn ông ta nói: "Bây giờ thầy đã thấy rồi đó."
"Cậu."
Chủ nhiệm Diêu giận tím mặt, muốn phát huy bản lãnh tích góp được trong mấy năm qua để dạy cho hắn một bài học. Nhưng Lý Dã chỉ gật đầu chào hỏi với trưởng phòng Mã một cái rồi lái xe rời đi.
"Anh xem, anh xem thái độ của cậu ta đi, trưởng phòng Mã. Vì sao lúc trước anh lại giới thiệu cậu ta vào trường của chúng ta? May là tôi đã ngăn cản, nếu không thì làm sao dạy dỗ nổi loại học sinh này? - Chủ nhiệm Diêu chỉ vào Lý Dã đã đi xa, bắt đầu cằn nhằn với trưởng phòng Mã.
Trưởng phòng Mã nhịn đôi câu, sau đó trầm mặc nói: "Chủ nhiệm Diêu, ông nội cậu ta làm trong cơ quan quản lý lương thực, tôi chỉ làm chân chạy vặt, ông muốn phàn nàn thì cũng không nên nhằm vào tôi."
Chủ nhiệm Diêu sững sờ, nhớ lại trong khoảng thời gian gần đây, lúc nhân viên hậu cần trong trường nhìn ông ta luôn lộ ra sắc mặt bất thiện, cuối cùng thì ông cũng đã hiểu lý do. Thời đại này có một chế độ đặc biệt gọi là "quan hệ lương thực", quyền lực của bộ phận lương thực rất lớn.
Nhưng chủ nhiệm Diêu vẫn cho rằng mình không làm sai, đảm bảo chất lượng đầu vào và tăng tỷ lệ học sinh tốt nghiệp của Trường trung học số một chính là trách nhiệm của ông.
Muốn thương lượng đi cửa sau ở chỗ của tôi? Không có cửa đâu!
Chủ nhiệm Diêu thở dài, quay lại mới phát hiện Lục Tự Học vẫn còn đang sợ hãi đứng ở sau lưng mình.
Ông ta vốn đang giận dữ không có chỗ xả, lập tức trút giận lên người Lục Tự Học.
"Vào thứ hai, em cầm giấy chứng nhận xe đạp lên cho thầy xem, nếu như chiếc xe đó thật sự là của em, cho dù phải lên tòa, thầy cũng quyết tâm giành lại nó cho em, nhưng nếu không phải của em, thì em tự viết kiểm điểm rồi nộp lên cho thầy."
....
Sau khi rời khỏi Trường trung học số một, Lý Đại Dũng nhìn chiếc xe đạp Phượng Hoàng mà Lý Dã đang lái, cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Chiếc xe đạp của Lý Đại Dũng là do cha y đưa cho, nó tràn đầy vết rỉ sét, cồng kềnh và cũ kỹ, lấy ra so sánh với chiếc xe Phượng Hoàng mẫu số 26 nhẹ nhàng và tinh xảo, không khác gì việc lấy một cậu bé nghèo khổ đi so sánh với một thiếu gia nhà giàu.
Do Lý Dã là con trai duy nhất trong nhà, nên hắn rất được cưng chiều. Trong nhà lại có nhiều người đi làm kiếm tiền, mới có thể bỏ tiền mua chiếc xe trông thì "đẹp nhưng lại không mấy hữu ích" này.
Thời bấy giờ, tuyệt đại bộ phận người mua xe đạp đều ưu tiên xem xét tính năng thực tế của chiếc xe.
Vào thời mà đi trên đường cả ngày đều không thấy bóng dáng của một chiếc xe hơi, xe đạp chính là phương tiện chuyên chở quan trọng, những chiếc xe có thể chở hàng trăm cân hàng, ngày đi hơn trăm dặm chỗ nào cũng có. Cho nên, loại xe đạp có yên sau nhỏ và nhẹ như Phượng Hoàng số 26 chính là một sản phẩm xa xỉ.
Trong lúc hai người đang đạp xe, Lý Đại Dũng chợt phát hiện đây không phải là đường quay về Trường trung học số hai, lập tức hỏi: "Anh muốn về nhà à?"
Lý Dã gật đầu nói: "Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em cho rằng người trong nhà không biết sao? Nếu không về nhà giải thích một chút, không biết mọi chuyện sẽ còn loạn đến mức nào."
Diện tích huyện Thanh Thủy tương đối nhỏ, danh tiếng "Hoàng Thế Nhân" của Lý Dã rất nhanh sẽ truyền vào tai người Lý gia, lấy tính khí nóng nảy của cha hắn, không xảy ra chuyện mới là lạ.
"Cũng đúng." Lý Đại Dũng gật đầu phụ họa rồi nói tiếp: "Tính khí chú Khai Kiến quả thật không tốt, anh nên kêu sư tổ tới khuyên can chú ấy một chút."
Cha của Lý Đại Dũng từng đi theo ông nội Lý Dã học võ vài ngày, nên theo bối phận của người luyện võ, y gọi ông nội của Lý Dã là sư tổ (sư phụ của cha).
Lý Dã lại nói: "Vậy hôm nay qua nhà anh ăn cơm đi! Tiện đường về nhà mua một con gà quay luôn, ông nội đã lâu rồi chưa gặp em rồi, để ông ấy kiểm tra xem công phu của em có sa sút đi không."
Lý Đại Dũng nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không được, em cũng mấy tuần chưa về nhà rồi, có chút nhớ mẹ."
Thời này gà quay giá 3 đồng một con, nghe thì không nhiều, nhưng những người học việc của một nhà xưởng, lương mỗi tháng chỉ có hai mươi mấy đồng, nếu không phải ngày lễ gì thì không ai nỡ bỏ tiền ra mua.
Lý Đại Dũng bình thường hay hút ké thuốc lá của Lý Dã, tiêu tiền của hắn mà không có áp lực gì, nhưng tới nhà Lý Dã ăn cơm lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
"Được rồi, vậy hôm khác anh mời em ăn."
Lý Dã cũng không ép, tạm biệt Lý Đại Dũng ở giao lộ Thành Tây, còn mình thì nương theo ký ức của nguyên chủ, đạp xe đi tới ký túc xá của nhà máy phân bón hóa học.
Ký túc xá của nhà máy phân hóa học nằm ở phía đông huyện Thanh Thủy, cách Trường trung học số hai không xa, trên lý thuyết Lý Dã hoàn toàn có thể học ngoại trú. Nhưng bắt đầu từ một năm trước, nguyên chủ lại bướng bỉnh lựa chọn sống trong ký túc xá của trường.
Một là vì Lục Cảnh Dao cũng sống ở đây. Lúc ấy, nguyên chủ còn trẻ con và u mê, lúc nào cũng chỉ nghĩ về ý trung nhân của mình.
Hai là vì sau khi Lý Khai Kiến lấy lại công việc, đã cưới một người phụ nữ về làm mẹ kế cho nguyên chủ.
Trong những năm 80, quan niệm xã hội chưa được tiến bộ như đời sau, nguyên chủ bị ảnh hưởng bởi các tư tưởng lạc hậu xưa cũ, nên đã sinh ra cảm xúc chống đối mãnh liệt với người mẹ kế đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của mình, cũng vì đó mà thường xuyên không về nhà trong nhiều tuần.
Sau khi Lý Dã sáp nhập ký ức của nguyên chủ, cũng nhịn không được mà mắng trong lòng một câu: "Thật là không đáng mặt làm con."
Lý Khai Kiến khi mới hai mươi mấy tuổi đã bắt đầu cuộc sống độc thân, một mình chăm con hơn mười năm, nuôi nấng hai chị em Lý Dã cho đến khi trưởng thành, mãi đến 40 tuổi mới lấy thêm một người vợ, dù thế nào cũng rất xứng với danh hiệu một "Người cha tốt".
Hiện giờ ông ấy đã lấy lại công việc, con cái đều đã lớn, muốn cưới một người vợ chu đáo và tỉ mỉ về làm ấm giường thì có gì sai hả? Đây không phải là việc nên làm sao sao?