Và với môn tiếng Anh, Hạ Nguyệt có một sự tự tin tuyệt đối. Sau khi Lục Cảnh Dao thi đậu vào Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh, Hạ Nguyệt đã đi tìm Lục Cảnh Dao và đã thành công xin được quyển vở học tiếng Anh từ người bạn thân của mình, hơn nữa còn khiêm tốn thỉnh giáo các "mẹo học".
Hạ Nguyệt lặng lẽ học ở nhà mấy tháng, trình độ tiếng Anh của cô đã tiến bộ vượt bậc, hiện tại ở lớp số 1, cô dám tự tin khẳng định rằng trình độ tiếng Anh của mình đứng thứ hai, thì không ai đứng thứ nhất.
Nên biết rằng, trước năm 1981, các trường cấp hai và cấp ba hoàn toàn không có dạy môn tiếng Anh, môn thi này lại không được tính vào tổng điểm của kỳ thi đại học, ở một nơi nhỏ bé như huyện Thanh Thủy, tiếng Anh căn bản không được coi trọng.
Mãi đến năm nay, mới có thông báo cho biết, vào kỳ thi đại học năm sau (1982), 50% số điểm môn thi này sẽ được tính vào tổng điểm, đến lúc này các trường mới coi trọng môn tiếng Anh.
Năng lực dạy học của giáo viên Trường trung học số hai tương đối kém, trong trường trước kia cũng không có giáo viên chuyên môn dạy tiếng Anh, nên phải mời hai giáo viên đến từ bên ngoài dạy thay, họ phát âm tiếng Anh theo giọng địa phương, nghe rất vui tai.
So với họ, trình độ tiếng Anh của Hạ Nguyệt ở hiện tại là độc nhất vô nhị, cô tin tưởng cô Kha đang giảng bài trên bục giảng có thể nhận ra mình chính là con "thiên lý mã" của lớp.
"THE MONKEY AND THE CROCODILE"
"One day a little monkey was playing in "
Cô Kha vừa mới mở miệng đọc bài, Lý Dã đã cảm thấy kinh ngạc.
Cô giáo tiếng Anh mới này, có chút lợi hại!
Ở kiếp trước, Lý Dã từng vật lộn với việc học tiếng Anh, đã nghe qua không biết bao nhiêu tài liệu tiếng Anh nguyên bản.
Tuy hắn không cảm nhận được cái gọi là "vẻ đẹp của tiếng Anh", nhưng vẫn có thể đánh giá được người khác có phát âm tốt hay không.
Trình độ phát âm của cô Kha, còn cao hơn so với thầy dạy tiếng Anh ở đại học của hắn trong kiếp trước.
So sánh với cách phát âm của hai giáo viên dạy tiếng Anh cũ của Trường trung học số hai, chẳng khác nào sự chênh lệch giữa phát thanh viên đài truyền hình quốc gia với loa phát thanh của một làng quê.
"THE MONKEY AND THE CROCODILE"
"One day a little monkey was playing in "
Học sinh lớp số 1 bắt đầu đọc theo, trong đó tiếng của Hạ Nguyệt là vang dội nhất, so với giọng của cô, giọng đọc của các học sinh còn lại dường như hơi "nhỏ và yếu".
Lý Dã không có ý chê cười bọn họ, nhưng trình độ tiếng Anh của họ có khi còn không bằng học sinh lớp 4 ở đời sau, trường hợp không biết đọc tiếng Anh rất phổ biến, dám tự tin đọc to chỉ là số ít.
Lý Dã nhẹ giọng đọc theo cô Kha, tuy không nổi bật, nhưng cũng có sự khác biệt khá lớn, đưa tới sự chú ý của người bạn mới đang ngồi cùng bàn.
Văn Nhạc Du lặng lẽ nhìn Lý Dã, đôi mắt trong suốt như nước mơ hồ lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hơn một năm trước, cô cùng mẹ sống trong một căn phòng đã hư hỏng của Trường tiểu học Lưu Kiều, trải qua một cuộc sống nghèo khó và yên bình, cho đến một ngày, một thầy giáo họ Lục cầm theo quà đến tìm, muốn mời mẹ cô dạy tiếng Anh cho con gái của ông ta.
Thật ra, ban đầu mẹ cô không muốn nhận lời để tránh gây ra rắc rối, nhưng thấy Văn Nhạc Du nhìn túi kẹo Đại Bạch Thỏ mà nuốt mấy ngụm nước miếng, mẹ cô lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau, Văn Nhạc Du đã gặp được Lục Cảnh Dao và một người khác, người đã đưa Lục Cảnh Dao tới đây học, đó chính là Lý Dã.
Lục Cảnh Dao rất tốt bụng, cũng rất chịu khó học tập, chỉ trong thời gian ngắn đã lấy được sự yêu mến của mẹ cô.
Mà Lý Dã lại hoàn toàn khác biệt, trông hắn hơi ngốc nghếch, phần lớn thời gian chỉ chăm chú nhìn Lục Cảnh Dao thay vì tập trung vào việc học.
Về sau mẹ cô có nói, hắn tới đây không phải để học, mà chỉ đến đồng hành cùng Lục Cảnh Dao, có thể sẽ không thi đậu đại học.
Nhưng Văn Nhạc Du và mẹ cô không hề ghét Lý Dã, bởi vì Lý Dã luôn mang đến nhà cô một ít gạo, mỳ và các loại thực phẩm khan hiếm, hơn nữa còn biết khéo léo giải thích rằng đây là quy củ ở nông thôn, học sinh phải biết chăm lo cho cái ăn của giáo viên.
Tuy rằng sau khi nấu cơm xong, Lý Dã cùng Lục Cảnh Dao sẽ ăn cùng nhau, nhưng thực ra bọn hắn không ăn hết, phần lớn thức ăn đều sẽ nhường cho mẹ con Văn Nhạc Du.
Sau đó, có lẽ cảm thấy thành tích môn tiếng Anh của mình không có tiến triển, Lý Dã đã tập trung toàn bộ sức lực vào những môn thi khác, không học thêm ở nhà Văn Nhạc Du nữa.
Nhưng các vật dụng dùng trong sinh hoạt hằng ngày vẫn được đưa tới đều đặn như cũ.
Vào một ngày nọ, mẹ Văn Nhạc Du thấp giọng hỏi Lý Dã: "Nếu như Lục Cảnh Dao thi đậu đại học, còn cậu lại thi rớt, cậu sẽ làm gì?"
Lúc ấy Lý Dã cười nói: "Chúng em đính hôn rồi, còn có thể làm gì nữa?"
Văn Nhạc Du đến bây giờ vẫn còn nhớ biểu cảm trên gương mặt của Lý Dã vào ngày ấy, đó không phải là thái độ của một người đàn ông bá đạo, mà là của một người bộc trực, biết thỏa mãn.
Mẹ cô nói đó là sự mong đợi đối với hạnh phục. Nhưng sự mong đợi này, không chắc sẽ có kết quả.
Những gì phát sinh sau đó, Văn Nhạc Du không hề rõ ràng, chỉ nghe mẹ cô nói rằng chuyện này rất khó xác định ai đúng ai sai, nhưng cô lại cho rằng Lý Dã đã bị Lục Cảnh Dao phụ lòng.
Đặc biệt là sau khi có những hiểu biết sâu sắc về kỳ thi đại học, cô càng thấy cảm buồn cho tình cảm mà Lý Dã đã dành cho Lục Cảnh Dao.
Độ khó của kỳ thi đại học càng ngày càng tăng, tuy tỷ lệ học sinh trúng tuyển đại học không thay đổi, nhưng đối với Lý Dã không có tài năng gì đặc biệt mà nói, khả năng thi đậu vào Bắc Kinh để tìm Lục Cảnh Dao ngày càng nhỏ và xa vời.
Nhưng khi nghe Lý Dã đọc bài, Văn Nhạc Du lại nảy sinh một ý niệm trong đầu.
« Thì ra cậu ấy đã chăm chỉ học tiếng Anh ở trường. Là vì Lục Cảnh Dao nên mới thay đổi nhiều như vậy sao? »
Văn Nhạc Du vừa đọc bài vừa suy nghĩ, thỉnh thoảng lại vô thức liếc nhìn Lý Dã.
Nhưng khi nhìn Lý Dã tới lần thứ ba, cô lại phát hiện hắn đang lẳng lặng nhìn mình.