Trong trí nhớ mà Lý Dã kế thừa từ nguyên chủ, ấn tượng của hắn đối với Văn Nhạc Du không sâu.
Một là, Văn Nhạc Du là một cô gái ít nói, hiếm khi chủ động giao lưu với người khác. Ngay cả khi bạn nói chuyện với cô ấy cả buổi sáng, cô ấy cũng chỉ trả lời bạn bằng một hai từ ngắn gọn, mấy đứa trẻ học ở Trường tiểu học xã Lưu Kiều hay gọi Văn Nhạc Du là "cô gái câm".
Một nguyên nhân khác có thể là do dung mạo của Văn Nhạc Du không phù hợp với thẩm mỹ của thời đại này, Lý Dã trước kia chỉ lo nhìn Lục Cảnh Dao, do đó mới không chú ý tới viên ngọc quý được giấu trong cát đá ngay bên cạnh.
Nhìn chung, các minh tinh điện ảnh trong những năm 70 và 80 đều có khuôn mặt tròn như "trăng rằm". Nếu không thì cũng là mặt trứng ngỗng, dáng người đẫy đà, tràn đầy khí tức thanh xuân và khỏe mạnh, chẳng hạn như Lưu Tiểu Khánh trong phim "Tiểu Hoa", Tùng San trong phim "Người Chăn Ngựa" hay Quốc vương Nữ nhi quốc trong phim "Tây Du Ký",...
Còn những người có khuôn mặt nhỏ như Lâm Đại Ngọc trong phim "Hồng Lâu Mộng" lại rất ít.
Mà Văn Nhạc Du thì lại có khuôn mặt nhỏ xinh, hai mắt của cô rất lớn, chiếm phần lớn không gian trên gương mặt, sự kết hợp đó tạo nên một vẻ đẹp khác lạ, mang đến cho mọi người một loại ảo giác, thoạt nhìn thì khiến hai mắt người khác tỏa sáng, nhưng suy xét cẩn thận thì lại cảm thấy không bằng XXX.
Hơn nữa, thông qua khuôn mặt và tay của Văn Nhạc Du, có thể thấy được làn da của cô không phải là làn da "hồng nhuận phơn phớt" vốn rất lưu hành ở thời đại này.
Da của Văn Nhạc Du không mang màu sắc hỗn tạp, nhưng lại trắng bệt như người bệnh, những người có làn da trắng như thế này rất được săn đón ở đời sau, nhưng ở thời đại bây giờ lại bị cho là ăn không đủ no, thiếu dinh dưỡng.
Cộng với dáng người gầy gò của mình, Văn Nhạc Du được người ta xếp vào danh sách "những đứa trẻ đáng thương", tuy xinh đẹp nhưng lại không phù hợp với hình tượng "tuyệt thế mỹ nữ" của thời đại 80.
Nếu đưa Văn Nhạc Du tới thế giới 40 năm sau, khuôn mặt của cô chính là điển hình cho "vẻ đẹp bị trời đố kỵ".
Làn da trắng, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, lại thêm đôi mắt to như hoa lan, nếu cẩn thận đánh giá, thân thể của Văn Nhạc Du đã có hết những ưu điểm của các mỹ nữ chân dài và khuôn mặt nhỏ nổi tiếng ở đời sau. Nhưng Văn Nhạc Du trẻ tuổi hơn họ, có thêm vài phần ngây ngô, ít đi vài phần thành thục, giống như một nụ hoa vẫn còn đọng những giọt sương sớm lúc ban mai, vô cùng trong sáng và tinh khiết.
Nếu có cơ hội được nhìn cô gái trẻ như vậy thêm vài lần, có quá phận lắm không?
Cho nên sau khi phát giác Văn Nhạc Du đang nhìn trộm mình, Lý Dã đã nghiêng đầu qua, yên lặng chờ cô nhìn mình một lần nữa.
Có lẽ là do bánh răng của vận mệnh bắt đầu chuyển động, hoặc là do tình yêu lãng mạn đang vẫy gọi, Lý Dã vừa chuẩn bị xong tư thế, Văn Nhạc Du đã liếc mắt nhìn qua.
Hiển nhiên cô cũng hơi sửng sốt một chút.
Tuy nhiên cô lại không hề ngượng ngùng quay đầu đi giống như những cô gái khác ở thời đại này, mà rất bình tĩnh đối mặt với Lý Dã.
Nếu như là Lý Dã 18 tuổi của kiếp trước, hắn sẽ không có gan đối mặt trực tiếp với một mỹ nữ như Văn Nhạc Du, vì có khả năng chỉ trong vài giây mặt hắn sẽ trở nên đỏ bừng.
Nhưng ở kiếp này, tuổi tâm lý của Lý Dã đã lớn hơn vài chục tuổi, hơn nữa thân thể mà hắn đang sở hữu lại có vẻ ngoài ngọc thụ lâm phong, đừng nói là nhìn vào mắt của một cô gái trong vài giây, cho dù là vài phút hay vài tiếng đồng hồ Lý Dã cũng không chột dạ.
Sau đó, Lý Dã cảm thấy kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện Văn Nhạc Du lại có một đôi mắt biết nói.
Ban đầu, ánh mắt của Văn Nhạc Du rất thân thiện, nhưng khi Lý Dã bắt đầu nhìn cô với ánh mắt tán thưởng, lông mày của cô dần cau lại, ánh mắt trở nên nghi ngờ, cuối cùng cũng có chút xấu hổ.
"Đã lâu không gặp."
"Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Cậu còn dám nhìn?"
"Vì sao bây giờ cậu lại trở nên lớn gan như vậy?"
"..."
Tuy Lý Dã không có một đôi mắt biết nói chuyện, nhưng hắn biết mỉm cười. Lần đầu tiên thấy được "đôi mắt biết nói" trong truyền thuyết, nếu không cẩn thật thưởng thức một chút chẳng phải sẽ rất lỗ sao?
"Khục."
"Chú ý nghe giảng!"
Trên bục giảng truyền tới một tiếng ho nhẹ, khiến cho hai ánh mắt đang quấn quýt nhìn nhau tách ra, quay lại nhìn vào quyển sách.
Lý Dã tiếp tục đọc bài một cách thản nhiên, nhưng Văn Nhạc Du lại mím môi, dường như đang tức giận. Cũng không biết là đang giận ai.
"Bây giờ cô sẽ cho các em làm một số câu hỏi kiểm tra, các em viết đáp án lên giấy rồi sau đó nộp lên cho cô."
Sau khi nói xong, cô Kha quay người bắt đầu viết các câu hỏi lên bảng.