• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Haizzz

Lý Dã trầm mặc.

Kiếp trước, hắn có vài năm trầm mê game Ma Thú, Vương Giả khi đi thi cũng chưa từng có điểm số tệ như vậy?

Nhìn lại những câu làm sai, Lý Dã càng cảm thấy bó tay.

Đọc đề không rõ dẫn đến việc dùng không đúng công thức hoặc là mạch suy nghĩ thì đúng rồi nhưng lại tính toán sai, trình độ như vậy cũng có dũng khí để học lại hả? Vào nhà máy vặn ốc vít không phải tốt hơn sao?

Dù Lý Dã đã yên lặng nhưng người đằng sau vẫn cứ bám lấy không tha.

"Lý Dã, cậu còn đang mong đợi thi vào Bắc Kinh để đi tìm Lục Cảnh Dao à? Môn Ngữ văn của cậu không tệ, có thể giải thích cho mình ý nghĩa câu cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga không?”

"Ha ha ha..."

Ở trong phòng học yên tĩnh, một tràng cười vang lên.

Không chỉ Hà Vệ Quốc, ngay cả những bạn nam xung quanh Lý Dã cũng phát ra tiếng cười "Xì xì".

Ngược lại, Hồ Mạn cùng các bạn nữ đều chau mày, nét mặt thể hiện thái độ bất bình.

Mà Lý Dã cảm thấy đầu mình giống như bị kim châm vào, đau đớn vô cùng.

Sau khi linh hồn xuyên qua, đại não của Lý Dã dường như đã biến thành một cỗ máy vi tính đích thực, bất kể là ký ức rất nhỏ của kiếp trước hay một bộ phận di sản tinh thần do nguyên chủ lưu lại, đều còn lưu trữ trong ổ cứng, khi nào cần thiết có thể lấy ra xem lại một cách rõ ràng.

Hình ảnh liên tiếp lướt qua trong đầu Lý Dã, để cho hắn thấy được những điều đã trải qua trong quá khứ của nguyên chủ cùng Lục Cảnh Dao.

"Sau khi lên bờ, kiếm thứ nhất là phải chém ý trung nhân sao?"

Lý Dã lắc đầu, cười trừ.

Ở thời đại này, những người thành công đều có phần vô tình, huống chi người ta đã là "cá vượt long môn", trở thành người nhà nước.

"Huynh đệ, an tâm đi! Vì loại phụ nữ này, không đáng."

Lý Dã đã có kinh nghiệm thất bại nhiều lần ở kiếp trước, loại phụ nữ hư hỏng hoặc trà xanh gì cũng đã thấy qua, cái danh hiệu bị tổn thương vì tình này không có liên quan đến hắn, càng không muốn vì thế mà gây nên một trận tranh chấp không cần thiết.

Thuận theo những lời mà Lý Dã thì thầm trong đầu, những đau đớn, chấp niệm trong nội tâm hắn cũng tan thành mây khói.

Nhưng mà, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Lý Dã biểu thị trấn định lại càng làm cho Hà Vệ Quốc cảm thấy bị khiêu khích.

Gã dứt khoát đứng dậy đi đến trước mặt Lý Dã, thò tay cầm lấy bài thi của hắn.

"28 điểm, không ít nha! Cậu học lại 1 năm tăng 7 điểm, học lại 2 năm tăng đến 14 điểm, học lại ba năm có khi Lục Cảnh Dao đã tốt nghiệp rồi. Ha ha. A...a... buông tay, mau buông tay."

Lý Dã nắm lấy tay Hà Vệ Quốc, bẻ cong hai ngón tay, sau đó chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nhìn Hà Vệ Quốc đang nhe răng trợn mắt.

"Buông ra, a...a....a, Lục Cảnh Dao…"

Đầu ngón tay của Hà Vệ Quốc đã bị Lý Dã bẻ đến gần như biến dạng, gã muốn phản kích, nhưng cảm giác đau đớn trên ngón tay làm gã bủn rủn, không có sức phản kháng.

Hơn nữa, so với đau đớn của thân thể, nỗi kinh hoàng trong lòng Hà Vệ Quốc càng thêm mãnh liệt.

Vào nửa năm trước, Hà Vệ Quốc chắc chắn sẽ không trêu trọc Lý Dã, nắm đấm của hắn không bình thường.

Nguyên chủ tuy gầy, nhưng cũng không phải loại thiếu niên yếu ớt, tay trói gà không chặt.

Cha và ông nội của Lý Dã đều từng tham gia quân đội, ông nội hắn lúc trẻ còn tập võ, luyện quyền cước, về sau lại dạy dỗ ra không ít đệ tử.

Lý Dã từ nhỏ đã cùng ông nội rèn luyện thân thể, tuy không phải người luyện võ chính tông nhưng từ nhỏ đánh nhau cũng chưa từng thua.

Nhưng từ khi Hà Vệ Quốc phát hiện "tử huyệt" của Lý Dã, gã lập tức cảm thấy mình giống như là người nắm giữ sợi dây thừng cột trước mũi con trâu, muốn làm sao thì làm.

Cái tử huyệt này chính là Lục Cảnh Dao.

Từ khi Lý Dã học lại, chỉ cần có kẻ lấy chuyện Lục Cảnh Dao ra khiêu khích hắn, hắn sẽ đánh nhau với người đó, mà sau mỗi lần đánh nhau, lời đồn "Lục Cảnh Dao thi đậu vào Bắc Kinh, vứt bỏ Lý Dã" ngày càng lan rộng khắp trường.

Do thời đại này không có nhiều chương trình giải trí, lời đồn đãi lúc buôn chuyên có uy lực vô cùng cường đại, làm Lý Dã vô cùng khó chịu, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.

Hơn nữa, đánh nhau ở trường học dù sao cũng là hành vi xấu, đánh quá hăng sẽ bị gọi phụ huynh. Sau nhiều lần đánh nhau, chẳng những người nhà oán trách Lý Dã mà ngay cả ánh mắt của các thầy cô đối với hắn cũng không còn như trước.

Độ tuổi mười bảy, mười tám là lúc tâm tư mẫn cảm nhất, một thiếu niên hiền lành cũng dần trở nên tự ti, hậm hực, chỉ có thể giữ kín phẫn nộ trong lòng.

Hắn muốn thi đại học, muốn đi Bắc Kinh, không thể vì gây chuyện mà chôn vùi đi tình yêu quý giá và hồn nhiên của mình.

Thế nhưng kiềm chế, nhẫn nhịn lại dẫn đến sự lăng nhục ngày càng trầm trọng hơn.

Không phải trông cậu rất đẹp trai sao? Không phải có nhiều bạn nữ thích cậu sao? Còn không phải bị tôi nắm thóp?

Không phải cậu rất dễ làm người khác chú ý sao? Không bắt nạt cậu thì bắt nạt ai đây?

Hà Vệ Quốc ghen ghét Lý Dã đã lâu, giờ đã tìm được cơ hội biểu hiện của mình.

Mỗi khi Lý Dã có thành tích tốt, gã sẽ lập tức trêu trọc: "Ôi! Đây là muốn thi vào Bắc Kinh tìm Lục Cảnh Dao sao?"

Khi Lý Dã bị điểm kém, gã lại hả hê: "Thành tích như thế này mà còn muốn đi tìm Lục Cảnh Dao".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK