Thành tích Lý Dã quả thật không phù hợp với tiêu chuẩn nhập học, hành vi của chủ nhiệm Diêu cũng không thể bắt bẻ, nhưng đối với nguyên chủ đang trong thời kỳ tâm tư mẫn cảm mà nói, đây chính là một cú đả kích mãnh liệt.
Cho nên, việc nguyên chủ từ một chàng trai hoạt bát sáng sủa trở nên trầm mặc ít nói, cũng không thiếu sự tác động của vị chủ nhiệm Diêu này.
Chủ nhiệm Diêu híp mắt, nghiêm túc hỏi Lý Dã: "Cậu không phải là học sinh của trường, tại sao lại tới đây gây sự?"
Thật ra Lý Dã vẫn rất tôn trọng giáo viên của thời đại này, trên phương diện giáo dục học sinh, bọn họ thật sự đã cố gắng hết sức hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng ánh mắt miệt thị của chủ nhiệm Diêu làm cho Lý Dã cảm thấy khó chịu. Hắn không khỏi tức giận, lập tức phản đối nói: "Thưa thầy, chưa nói tới việc em có gây sự hay không, cho dù có, thì thầy lấy tư cách gì để xen vào?"
Chủ nhiệm Diêu lập tức trừng mắt lên, nghiêm khắc nói: "Tại sao tôi không có tư cách xen vào? Đây là Trường trung học số một."
"Nơi này là ngoài đường", Lý Dã chỉ vào mặt đường dưới chân nói: "Ở trong trường, thầy muốn làm thế nào thì làm, nhưng ở bên ngoài trường học, thầy không có tư cách xen vào chuyện giữa chúng em."
Lý Dã ở kiếp trước cũng cảm thấy rất phiền với những chuyện tương tự. Lái xe cả buổi mới tìm được một chỗ đậu xe, kết quả là các cửa hàng ven đường đã đặt cọc giao thông ngay đó, thậm chí còn lấy khóa móc vào để chúng dính chặt trên mặt đất. Các người bỏ tiền ra thuê hoặc mua cửa hàng không ai nói gì, chẳng lẽ cũng thuê và mua luôn mặt đường ở bên ngoài hả? Thật sự là không thể hiểu nổi.
Nhưng giờ phút này Lý Dã giận một, thì chủ nhiệm Diêu còn cảm thấy giận mười. Ông chưa từng thấy qua học sinh nào kiêu ngạo như vậy, nhất định phải dạy dỗ cậu ta một trận.
Xung quanh có nhiều học sinh đứng xem như vậy, đường đường là thầy giáo của trường lại để cho học sinh của mình chịu uất ức, về sau còn có ai nghe lời của ông nữa?
"Tôi không thể xen vào chuyện xảy ra ở ngoài đường, nhưng có thể quản được học sinh của mình, cậu làm học sinh của tôi khóc, tôi muốn nhúng tay vào chuyện này."
Chủ nhiệm Diêu dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lý Dã, sau đó quay đầu hỏi Lục Tự Học: "Nói, cậu ta ức hiếp em như thế nào? Thầy sẽ làm chủ giúp em."
Lục Tự Học tựa như gặp được cứu tinh, khóc lóc kể lể nói: "Anh ta cướp xe đạp của em."
"Hay lắm, giữa ban ngày ban mặt lại dám cướp bóc, còn cướp ngay trước cửa Trường trung học số một, hôm nay không bắt cậu..."
Chủ nhiệm Diêu đưa tay tới túm lấy ống tay áo của Lý Dã, tựa như một con mèo già đang giương nanh múa vuốt che chở con cái.
Trong trường chỉ có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng mẫu số 26, Lục Tự Học lái nó cả ngày quá dễ làm người khác chú ý, cho nên ông ta căn bản không hoài nghi những lời Lục Tự Học nói.
Lý Dã tùy ý lắc lắc tay, đẩy cánh tay của chủ nhiệm Diêu qua một bên.
"Chủ nhiệm Diêu, mong thầy chú ý một chút, nếu giáo viên có thể tùy ý bắt người thì còn cần đến cảnh sát làm gì?"
"..."
Chủ nhiệm Diêu lại đuối lý, ông ta là một người thích nói đạo lý, càn quấy không phải là tác phong của ông ta. Nhưng đối mặt với một Lý Dã không coi ông ta ra gì, chủ nhiệm Diêu không kìm được lửa giận trong lòng.
"Đi tới phòng bảo vệ gọi người qua đây."
Vài học sinh nhao nhao chạy về hướng cổng trường, đi tới phòng bảo vệ gọi người. Tuy phòng bảo vệ ở thời đại này không đảm nhận nhiệm vụ trị an, nhưng cũng là cơ quan phòng ngự liên hợp tương đối có lực uy hiếp, bắt một tên tội phạm chỉ là chuyện nhỏ nhặt.
Mấy học sinh được sai đi còn chưa kịp chạy vào cổng trường thì người của phòng bảo vệ đã chen tới.
Ngón tay của chủ nhiệm Diêu chỉ vào Lý Dã, nói: "Cậu ta là một tên cướp, mau bắt lại cho tôi."
Nhưng người bảo vệ xem xét, lại cười nói: "Không thể nào, tôi biết đứa nhỏ này, sao cậu ta có thể là tên cướp được?"
"..."
Lúc này chủ nhiệm Diêu mới nhớ ra, lúc trước ông đã bỏ qua mặt mũi của vị trưởng phòng bảo vệ này, ngăn cản Lý Dã nhập học.
Nhưng từ trước tới giờ chủ nhiệm Diêu không hề sợ đắc tội người khác, ông ta nghiêm túc nói: "Trưởng phòng Mã, cậu ta công khai cướp xe đạp của học sinh trường học ngay ở cổng ra vào, anh không thể thiên vị như thế."
"Cướp xe đạp?"
Trưởng phòng Mã nhìn Lý Dã một chút, lại nhìn Lục Tự Học, khoát tay nói: "Chủ nhiệm Diêu, chuyện này tôi không xử lý được."
Chủ nhiệm Diêu cả giận nói: "Vì sao không xử lý được?"
Trưởng phòng Mã kiên trì giải thích nói: "Bởi vì chúng ta không có hồ sơ đăng ký xe đạp, chuyện này rất dễ giải quyết, đi về phía trước mấy trăm mét chính là đồn cảnh sát Thành Bắc, mọi người tới đó điều tra thì sẽ biết rõ xe đạp là của ai ngay."
Vào thập niên 80 và thập niên 90, chế độ đăng ký xe đạp đã hoàn thiện, chẳng những phải cầm thư giới thiệu ra đồn cảnh sát để tiến hành đăng ký, làm giấy chứng nhận và biển số xe, mà còn phải tiến hành kiểm tra hồ sơ hằng năm.
Chủ nhiệm Diêu nghe xong, hơi suy tư một chút rồi nói: "Được, chúng ta đi tới đồn cảnh sát để kiểm tra."
Nhưng Lục Tự Học lại không ngốc, chiếc xe này thuộc về ai chính cậu ta là người biết rõ nhất.
Nếu đi đồn cảnh sát kiểm tra, một khi sự thật được tiết lộ, chủ nhiệm Diêu chắc chắc sẽ làm thịt cậu ta!
"Em không đi, đồn trưởng đồn cảnh sát chính là thân thích của anh ta, thầy Diêu, rõ ràng ngày nào em cũng đạp chiếc xe này để đi học mà."
Chủ nhiệm Diêu sững sờ, nhìn biểu cảm bất an của Lục Tự Học, bỗng cảm giác được có gì đó không bình thường.
Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy mình như ăn phải con ruồi, vô cùng khó chịu.
Là một người biết phân rõ phải trái, đột nhiên phát hiện mình mới là người đuối lý, loại tâm tình này ai có thể hiểu?