• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đầu các học sinh lớp số 1 có thể tiện tay viết luôn đáp án vào giấy kiểm tra, nhưng rất nhanh đã có người bắt đầu há hốc mồm, cuối cùng tuyệt đại bộ phận học sinh trong lớp đều vò đầu bứt tai, không biết nên làm bài như thế nào.

Lý Dã nhìn qua đã hiểu ngay, các câu hỏi mà cô Kha đặt ra đều được sắp xếp theo cấp độ từ dễ đến khó, nhằm kiểm tra trình độ tiếng Anh của học sinh lớp số 1.

Từ phản ứng của học sinh lớp số 1, nhất định có người không làm được bài.

Lý Dã nhìn lên bảng đen, cây bút máy trong tay không hề ngừng nghỉ, từng đáp án được viết ra một cách trôi chảy trên giấy.

Đột nhiên, hắn cảm thấy được điều gì đó, quay đầu nhìn sang người bạn ngồi cùng bàn.

Văn Nhạc Du kinh ngạc nhìn tờ giấy kiểm tra của Lý Dã, sau đó nhìn hắn rồi lại nhìn vào tờ giấy, cảm thấy không thể tin được.

Tuy cô không biết rõ trình độ tiếng Anh của học sinh Trường trung học số hai, nhưng lại biết rõ trình độ của Lục Cảnh Dao, nếu như học sinh của trường đều giỏi như vậy, thì tại sao Lục Cảnh Dao lại có thể đạt được số điểm cao nhất huyện trong kỳ thi tiếng Anh cách đây mấy tháng?

"Những bạn chưa làm xong thì hãy trả lời một cách cẩn thận, còn những bạn đã làm xong rồi thì có thể nộp bài trước cho cô."

Cô Kha một lần nữa nhìn về phía Văn Nhạc Du và Lý Dã, hơn nữa còn dùng ánh mắt không vui nhìn con gái mình.

Văn Nhạc Du rời mắt khỏi Lý Dã, vội vàng viết đáp án lên giấy, rất nhanh đã làm xong tất cả câu hỏi.

Hai người một trước một sau cầm giấy kiểm tra lên bục giảng nộp bài, khiến bên dưới truyền ra không ít tiếng bàn tán xì xào.

"Lý Dã làm xong rồi sao?"

"Không lẽ cậu ta nộp giấy trắng?"

"Bạn Văn Nhạc Du mới tới cũng nộp, cậu ấy lợi hại như vậy sao? Mình mới làm được một nửa."

"Cậu vậy mà đã làm tới một nửa? Có phải làm bừa không đấy?"

"Nói nhảm, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng nghi ngờ mình?"

Không chỉ học sinh lớp số 1 không tin Lý Dã, chính cô Kha cũng cảm thấy có chút nghi ngờ khi nhìn về tờ giấy ghi đáp án mà Lý Dã nộp lên.

Cô là một người chuyên nghiệp, chỉ cần nhìn qua là biết đáp án chính xác đến mức nào, hơn nữa Lý Dã viết chữ tiếng Anh khá thành thạo, nhìn thế nào cũng không giống với bộ dạng của một người vừa mới tiếp xúc với tiếng Anh.

Lý Dã không chú ý tới sự nghi hoặc của cô Kha, đi theo Văn Nhạc Du trở về chỗ ngồi của mình ở cuối lớp học, đồng thời cũng bị thu hút bởi vòng eo duyên dáng ở phía trước.

Ở thời đại này, hoàn toàn không có quan niệm thiết kế quần áo bó sát người, cho nên tất cả đều được may rộng thùng thình, hoàn toàn che lấp dáng vóc của người mặc.

Nhưng ánh mắt Lý Dã rất sắc bén, chỉ dựa vào đường cong của Văn Nhạc Du, đã đoán được tỉ lệ cơ thể của cô.

Chân của cô rất dài, cao 1m7 nhưng chân đã dài hơn 1m, thật sự rất kỳ lạ.

Tất nhiên ở thời đại này, chân dài không được mọi người theo đuổi như ở đời sau, chiều cao 1m7 của Văn Nhạc Du chưa chắc là ưu điểm trong mắt nhiều người.

Trong thập niên 80, một nam thanh niên cao 1m75 có thể xem là một người to lớn, số người có chiều cao thấp hơn 1m7 chiếm hơn một nửa số nam giới, những tên thanh niên đẹp trai và cao tới 1m8 như Lý Dã là trường hợp hiếm gặp và dị thường.

Tương tự như vậy, các cô gái ở thập niên 80 cao hơn 1m6 cũng tạo cho mọi người cảm giác rất cao.

Chiều cao tới 1m7 của Văn Nhạc Du giống với chiều cao 1m8 của một số cô gái ở đời sau, đều bị xem là một khuyết điểm trên con đường hôn nhân và tình yêu (đây đều là thật, đã được chứng minh bằng số liệu thống kê về tình yêu và hôn nhân, nhưng tuyệt đại bộ phận người trong cuộc đều không hề hay biết).

« Thật sự là phúc lợi của người vượt qua thời không! »

Ngồi cùng bàn với Văn Nhạc Du làm cho Lý Dã vốn cảm thấy cô quạnh và nhàm chán sau khi xuyên không, có được một niềm vui nho nhỏ.

Văn Nhạc Du đưa một tờ giấy tới trước mặt Lý Dã. Hắn nhìn qua, thấy trên đó viết: "Cậu muốn thi đậu đại học để tới Bắc Kinh tìm Lục Cảnh Dao sao?"

Lý Dã ngơ ngác một chút, không ngờ Văn Nhạc Du lại tò mò chuyện này.

Hắn không cần nghĩ ngợi viết ngay lên giấy: "Không, tôi và Lục Cảnh Dao đã kết thúc, không còn quan hệ gì nữa."

Văn Nhạc Du trầm mặc mất mấy giây, lần nữa đẩy tờ giấy qua: "Nếu cậu muốn thi vào trường của Lục Cảnh Dao, tôi có thể giúp cậu."

Lý Dã ngay lập tức trả lời: "Không cần, tôi muốn thi vào Thanh Bắc (Thanh Hoa - Bắc Đại)."

"..."

Văn Nhạc Du một mực tỉnh táo ổn trọng cảm thấy chấn kinh, cô ngơ ngác nhìn Lý Dã, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra, thật lâu không khép lại.

Sau cùng, cô do dự viết thêm mấy chữ lên tờ giấy: "Cậu có thể ăn được mấy chén cơm?"

Lý Dã rất thành thật trả lời: "Ba chén lớn, nhất định phải bới cơm đầy ắp có chóp nhọn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK