"Anh muốn làm gì?"
Lục Tự Học giữ thật chặt yên sau của chiếc xe đạp Phượng Hoàng, giằng co cùng với Lý Dã, chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, lòng bàn tay của cậu đã tràn đầy mồ hôi.
Lục Tự Học cảm thấy chỉ cần mình buông tay, vậy thì cậu sẽ vĩnh viễn mất đi chiếc xe đạp này, mất đi vô số ánh mắt hâm mộ và sự tự tin mà nó mang tới cho cậu.
"Cậu hỏi tôi muốn làm gì ư?"
Lý Dã bình tĩnh nhìn Lục Tự Học nói: "Đương nhiên là tôi muốn lấy lại chiếc xe của mình, có vấn đề gì không?"
Có vấn đề gì không?
Đương nhiên là không có vấn đề gì. Nhưng bản thân Lục Tự Học lại cảm thấy có vấn đề vô cùng lớn, nếu như Lý Dã lấy chiếc xe đạp này đi, vậy Cao Tiểu Yến và bạn học của cậu, còn cả giáo viên trong trường sẽ nhìn cậu như thế nào?
"Anh không thể lấy, đây là xe đạp của tôi, chị Lục Cảnh Dao đã tặng chiếc xe này cho tôi rồi."
Lục Tự Học lo lắng một hồi, cuối cùng đã cũng tìm được một lý do thích hợp.
Trước kia, chị gái Lục Cảnh Dao chính là nữ hoàng của Lý Dã, mặc kệ chị ấy nói gì, Lý Dã đều sẽ tuân theo vô điều kiện, có lẽ hôm nay hắn cũng sẽ làm như thế.
Nhưng Lý Dã lắc đầu, bình thản nói: "Chiếc xe này là của ai? Là của chị cậu hả?
"..."
"Nếu không phải là của chị cậu, cô ta lấy quyền gì tặng cho cậu?"
Lúc này đã có rất nhiều người vây tới xung quanh, cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc hội tụ tới trên người mình, Lục Tự Học gần như sắp khóc rồi.
"Nhưng ngày đó cha anh đã nói không cần nữa rồi mà."
Lục Tự Học dùng sức giữ chặt yên sau của chiếc xe, dường như đang phải chịu ủy khuất cực lớn, nhưng tựa hồ cũng có đạo lý.
Không sai, ngày đó cha của Lý Dã đã từng ném sính lễ ra khỏi nhà và mắng lớn:" Coi như cấp cho chó ăn."
Nhưng Lý Dã không công nhận câu đó, nhất là sau khi Lục Cảnh Dao gửi tiền về Trường trung học số hai.
Nếu cô ta vì muốn hủy hôn ước mà trả tiền, vậy tại sao không gửi cho người lớn hai bên? Có lẽ Lục Cảnh Dao cho rằng, gửi tiền cho Lý Dã sẽ tránh được việc cha cô bị làm nhục khi đến nhà họ Lý trả tiền. Còn những lời đồn đại nhằm vào Lý Dã ở trường học thì không nằm trong suy tính của cô.
Nếu như là nguyên chủ có lẽ sẽ nhịn xuống, giả làm người câm chịu thiệt thòi, nhưng là Lý Dã bây giờ thì khó nói.
Ha ha, cô đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.
Không dạy cho cô một bài học, việc này sẽ kéo dài mãi không dứt.
Lý Dã lạnh lùng nhìn Lục Tự Học nói: "Lúc ấy cha tôi nói như thế nào? Coi như cấp sính lễ cấp cho chó ăn. Bộ cậu là chó sao?”
"Ô...ô...n...g"
Lục Tự Học cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.
Trong nháy mắt, toàn bộ sự tự tin và lòng tự ái của cậu sụp đổ, trong tai liên tục vang lên một câu: "Bộ cậu là chó sao? Bộ cậu là chó sao?"
Vô cùng nhục nhã, vô tận xỉ nhục.
Giờ phút này Lục Tự Học không thể nghĩ thêm được điều gì nữa, chỉ cảm thấy mình phải thừa nhận một sự nhục nhã vô cùng lớn lao.
Thật ra cậu vẫn luôn biết rõ, chiếc xe đạp Phượng Hoàng là do Lý gia đưa tới nhà cậu khi đính hôn với Lục Cảnh Dao, hiện giờ hai bên đã giải trừ hôn ước, xe đạp đương nhiên không còn thuộc về Lục Cảnh Dao, lại càng không thuộc về cậu.
Nhưng Lý Dã làm nhục cậu trước mặt mọi người, làm cậu cảm thấy mình như là một nạn nhân vô tội, đáng thương.
"Hu hu...hu"
Rốt cục, khả năng chịu đựng tâm lý của một thiếu niên 16-17 tuổi vẫn là có hạn, Lục Tự Học tủi thân quá bắt đầu gào khóc.
Số học sinh đứng xem náo nhiệt xung quanh vốn đã vây thành 3 tầng trong 3 tầng ngoài, vừa nghe thấy có người lớn tiếng khóc lập tức nhao nhao kiễng chân nhìn vào bên trong, nhất thời làm cho cổng ra vào của Trường trung học số một chật như nêm cối.
"Anh, sợ là lớn chuyện rồi, giáo viên trong trường đang đến."
Lý Đại Dũng cao to như gấu bỗng thấy có một vài thân ảnh đang chen lấn đi tới, vội vàng kéo tay áo nhắc nhở Lý Dã.
"Không cần lo, chúng ta không sợ phiền toái lớn."
Kiếp trước Lý Dã đã trải qua đủ loại tràng cảnh rồi, chuyện ngày hôm nay thật sự chỉ là chuyện nhỏ.
Hắn tiện tay kéo chiếc xe đạp về phía mình, Lục Tự Học đang gào khóc không còn mặt mũi nào giành giật cùng hắn nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì? Các cậu đang làm gì đó?"
Một thầy giáo có vẻ mặt nghiêm túc đi ra từ trong đám người, nghiêm khắc chất vấn Lý Dã và Lý Đại Dũng.
Giáo viên thời đại này dường như có một loại sức ép tự nhiên đối với học sinh, đối mặt với sự chất vấn của thầy giáo, Lý Đại Dũng vốn cao hơn 1m8 lại không nhịn được mà rụt cổ lại, giống như một người đang dạo chơi ở địa phương không lành mạnh gặp phải cảnh sát kiểm tra vậy.
Nhưng Lý Dã lại không cảm thấy gì cả, hắn thản nhiên đáp: "Chúng em không làm gì cả, chỉ tới lấy lại đồ thuộc về mình thôi."
"Tới lấy lại đồ của mình?"
Thầy giáo nhìn Lý Dã, bỗng nhiên nói: "Cậu…là Lý Dã phải không?"
"Đúng vậy thưa chủ nhiệm Diêu, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Lý Dã cũng quen biết vị thầy giáo này, hơn nữa ấn tượng cũng không ít.
Lúc trước khi cha Lục Cảnh Dao nói: "Nếu như Lý Dã có thể thi đậu đại học, tôi sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này", Lý Dã đã lập tức đi ghi danh học lại. Tuy người Lý gia tức giận nhưng vẫn nhờ người móc nối quan hệ, liên lạc được với trưởng phòng bảo vệ của Trường trung số một, muốn nhờ ông ấy ghi danh giúp Lý Dã vào học trong ngôi trường này.
Chất lượng dạy học và tỷ lệ học sinh tốt nghiệp của Trường trung học số một là cao nhất trong huyện Thanh Thủy, Lý gia thật sự đã tận lực vì Lý Dã.
Nhưng vào thời điểm Lý Dã đến trường nhập học, chủ nhiệm Diêu của phòng giáo vụ đã không cho hắn vào trường, lý do là thành tích của Lý Dã không phù hợp với tiêu chuẩn nhập học của Trường trung học số một.