• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi khi Hà Vệ Quốc khiêu khích, nhìn Lý Dã nắm chặt hai tay, bộ dáng nghẹn khuất, trong lòng gã lại sung sướng như uống mật ngọt.

Hà Vệ Quốc tự nhận mình là đại ca của lớp, có thể nhận lấy sự sùng bái của tất cả mọi người, đặc biệt là của các cô gái.

Nhưng bây giờ, nhìn vào ánh mắt Lý Dã, trong lòng Hà Vệ Quốc không kìm được kinh hãi.

Quá bình tĩnh.

Trong đôi mắt của Lý Dã không còn sự tự ti, đau khổ, phẫn nộ mà chỉ còn sự tỉnh táo đến đáng sợ và coi thường.

Giờ phút này, Hà Vệ Quốc cảm giác Lý Dã trước mắt đáng sợ như một lão hổ trong vườn thú thành phố.

Bình thường nhìn lão hổ có vẻ biếng nhác và không có cảm giác nguy hiểm, là vì nó ăn no rồi nên chẳng muốn vận động.

Vào thời điểm lão hổ tập trung đối mặt với bạn, ánh mắt của loài động vật có khả năng săn mồi hàng đầu này có thể áp chế bạn, làm cho sự sợ hãi trong nội tâm bạn phóng đại đến mức phải kẹp chặt hai chân, tránh trường hợp không kiểm soát được mà bĩnh ra quần.

Không chút khoa trương mà nói, là người của hai thế giới, Lý Dã hoàn toàn nghiền ép một học sinh cấp ba như Hà Vệ Quốc trên phương diện tinh thần. Tuy không thể dùng ánh mắt giết chết đối phương, nhưng cả hai căn bản không cùng một đẳng cấp.

Hà Vệ Quốc sợ, gã thật sự rất sợ.

Gã sợ tên thiếu niên sức trâu một tay có thể chặt đứt một viên gạch trước kia trở về.

"Thầy giáo tới rồi!"

Tiếng cảnh báo của bạn cùng lớp vừa dứt, một thầy giáo già, dáng người gầy còm, nhỏ bé xuất hiện trước cửa lớp học.

"Làm gì vậy? Tất cả đều muốn ăn đòn phải không?”

Một đám học sinh xem náo nhiệt lập tức tản ra, nhao nhao chạy về chỗ ngồi của bản thân, ra vẻ mình là một đứa trẻ ngoan.

Thời đại này không có chuyện xử phạt về thể xác như thầy giáo vừa nói, người thầy đối đãi với học sinh phá phách, tuy không dùng tấm lòng yêu mến để dạy bảo nhưng nhẹ thì phạt đứng, nặng thì cho bạt tai.

Học sinh bị giáo huấn cũng không dám nói với phụ huynh, nếu như phụ huynh biết tin, học sinh phải đối mặt với lần giáo dục thứ hai, tổn thương chồng chất, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

"Thầy đến rồi, cậu mau buông tay."

Hà Vệ Quốc nhìn thấy cứu tinh xuất hiện, lập tức dùng sức giãy giụa, mưu đồ biến Lý Dã thành "kẻ hành hung".

Lý Dã buông tay, khẽ cúi người chào thầy giáo rồi ngồi xuống.

Ở kiếp trước, Lý Dã từng bị bắt nạt trong trường học nên hắn biết mình phải làm gì để ứng phó với tình huống này.

Bạn càng tỏ ra bình tĩnh, vậy càng không có việc gì xảy ra, bạn càng tỏ ra sợ hãi, mọi chuyện lại càng phiền phức.

Thầy giáo sửng sốt một chút, Lý Dã bình thản như thế khiến ông rất bất ngờ.

Ấn tượng của ông về Lý Dã rất sâu sắc, theo lý thuyết, Lý Dã nên tỏ ra bất an, biểu hiện không biết nên làm thế nào mới đúng, đây cũng là phản ứng bình thường của đa số học sinh.

Nhưng nhìn bộ dáng của Lý Dã hiện giờ, đây không phải là phản ứng của một học sinh bình thường, mà là của một người trưởng thành đã trải nhiều mưa gió.

"Lớp trưởng, đã xảy ra chuyện gì?"

Hồ Mạn đứng lên đáp: "Thưa thầy, vừa rồi Hà Vệ Quốc chế giễu Lý Dã làm bài thi bị điểm thấp, Lý Dã do bị sốt nên bài thi lần này làm không tốt."

Giờ đến lượt Lý Dã cảm thấy bất ngờ. Cô gái nhỏ lấy lại cây bút trong tay hắn khi nãy đang nói chuyện giúp mình.

"Em bị ốm", Đây chính là cái cớ vạn năng của học sinh.

Đương nhiên, nguyên chủ dạo gần đây đúng là đã bị sốt, nặng đến nỗi thay đổi luôn cả linh hồn.

Hà Vệ Quốc lập tức chen miệng nói: "Lý Dã sau khi thi xong mới bị sốt."

"Được rồi!".

Thầy Hồ khó chịu cắt ngang lời nói của Hà Vệ Quốc, mỉa mai nói: "Hà Vệ Quốc, cười nhạo người khác có gì tốt? Tự trở về chỗ ngồi của mình đi."

Hà Vệ Quốc hậm hực trở lại chỗ ngồi, vẫn không quên liếc mắt về phía Lý Dã, bày ra tư thế "Chờ đấy".

Lý Dã mới không sợ.

Trẻ con thời này có ai mà chưa đánh nhau lần nào.

Đánh một quyền để tránh một trăm quyền sắp tới.

Thân thể này có võ lực tương đối cao, chỉ cần không sợ hãi, việc xưng bá ở trường Linh Lan cũng không phải là ảo tưởng.

Về thái độ của các thầy cô, Lý Dã tin tưởng khi mình lộ ra bộ dáng của một học bá, bọn họ sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của hắn.

"Kỳ thi thử lần này tương đối khó, nhưng đã tiếp cận độ khó của kỳ thi Đại học, rất nhiều bạn khi thi chỉ được mười điểm, hai mươi mấy điểm."

"Đương nhiên, thành tích không phản ánh tất cả mọi thứ, tiềm lực của một số học sinh vẫn còn lớn, ví dụ như bạn Lý Dã."

"Tuy chỉ được 28 điểm, nhìn qua thì không nhiều, nhưng so với trước kia đã có những tiến bộ rất lớn, chỉ cần tiếp tục cố gắng, vẫn còn hy vọng vượt qua kỳ thi đại học, vẫn có thể đậu các trường Trung học chuyên nghiệp."

"Cái gì?"

Lý Dã có chút sững sờ.

28 điểm. Tiến bộ rất lớn? Còn không nhiều?

Thầy Hồ thân mến, thầy quả thật rất khoan dung, rất biết an ủi người khác.

Nhưng thầy nói em đi thi Trung học chuyên nghiệp? Còn là "có thể"?

Đùa giỡn kiểu gì vậy?

Tuy rằng học sinh trường Trung học chuyên nghiệp cùng học sinh trường cấp 3 dạy nghề không giống nhau, nhưng với tư cách là một tuyển thủ chạy nước rút của một trường đại học trong thế kỷ mới, thầy lại bảo em đi thi trường nghề.

Nếu không thi vào trường trọng điểm quốc gia, không phải sẽ có lỗi với lời dạy bảo của thầy thể dục sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK