Trong tiết tự học buổi chiều, thầy La cùng cùng một giáo viên khác của phòng giáo vụ là thầy Tôn đến lớp, thông báo lớp số 1 sẽ tiến hành bỏ phiếu để bầu ra lớp trưởng mới.
Quyết định này không nằm ngoài dự đoán của Lý Dã.
Tất cả học sinh khá giỏi ở ba lớp đã được chuyển về lớp số 1, việc bầu ra một lớp trưởng mới là điều hợp lý, có thể loại bỏ những ảnh hưởng tiêu cực của việc thay đổi lớp trưởng.
Thầy Tôn viết lên bảng đen tên ba học sinh được đề cử, lớp trưởng lớp số 2 Hồ Mạn, Ủy viên học tập của lớp số 3 Trịnh Cường và lớp trưởng lớp số 1 Hạ Nguyệt.
Lý Dã cảm thấy có chút thú vị.
Lớp số 1 ban đầu chính là "lớp nhanh", số học sinh bị điều chỉnh và sáp nhập trong lần này đã hơn 30 người, số học sinh bị điều chỉnh ở hai lớp còn lại chưa tới 20 người, vậy kết quả bầu chọn liệu có xảy ra bất ngờ gì không?
Mong muốn của thầy La là tìm kiếm sự ổn định, việc để Hạ Nguyệt tiếp tục đảm nhận chức vụ lớp trưởng quả thật có lợi cho sự hòa nhập và ổn định của lớp, nhưng điều kiện tiên quyết để thực hiện được chuyện này là Lý Dã không nhảy ra gây chuyện.
Hiện giờ Lý Dã đã công khai chất vấn phẩm chất đạo đức của Hạ Nguyệt, thầy La làm sao có thể thuyết phục mọi người tiếp tục tin tưởng Hạ Nguyệt?
Nếu để Hạ Nguyệt tiếp tục làm lớp trưởng, liệu Lý Dã có chịu để yên không?
Thật ra Thầy La cũng cảm thấy khó chịu.
Buổi sáng hôm nay, ông đã nói chuyện riêng với Hạ Nguyệt về việc "tùy tiện mở thư" của Lý Dã và đã sớm báo cho cô biết rằng ông đang chuẩn bị thay lớp trưởng.
Nhưng Hạ Nguyệt cũng to gan và hiểu biết, trực tiếp đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng vào buổi trưa, một mực đảm bảo mình có uy tín không thể phủ nhận được ở trong lớp, thậm chí còn chỉ trích Lý Dã vì muốn báo thù nên mới ác ý hãm hại cô.
Dù sao cô mở thư của Lý Dã chỉ là muốn "giúp đỡ bạn học", nhiều nhất chỉ là một sai sót vô ý.
Vì vậy mới diễn ra buổi bầu chọn lớp trưởng mới này, nhưng Hạ Nguyệt cũng không hoàn toàn thoát tội, cô bị yêu cầu phải viết một lá thư xin lỗi và phải đọc nó trước lớp, xem như một lần tự kiểm điểm.
Hạ Nguyệt lập tức đáp ứng, viết thư xin lỗi thì tính là gì? Chỉ cần cô có thể tiếp tục làm lớp trưởng, về sau tất có cơ hội bắt Lý Dã xin lỗi mình.
« Cậu chờ xem, tôi không bôi xấu thanh danh của cậu, tôi không phải họ Hạ. Về sau cậu đừng nghĩ tới việc vào Đoàn hay vào Đảng nữa. Nằm mơ đi! »
Lý Dã viết tên của Hồ Mạn lên phiếu bầu, sau đó gấp lại chuẩn bị giao cho một bạn học đang kiểm phiếu, đột nhiên hắn cảm giác được khuỷu tay của mình bị cô bạn cùng bàn chạm nhẹ một cái.
Cô gái câm Văn Nhạc Du rướn cổ lên, nhìn vào tờ giấy của Lý Dã và chép chép miệng, đôi mắt biết nói của cô rõ ràng đang biểu thị: "Cậu chọn ai? Cho tôi xem với."
Lý Dã mở tờ giấy ra để cho cô nhìn, Văn Nhạc Du gật đầu, cũng viết tên Hồ Mạn lên phiếu bầu của mình.
Sau đó, cô lại chạm vào cánh tay của Lý Dã, đẩy một tờ giấy có viết chữ tới.
"Tại sao Hạ Nguyệt lại mở thư của cậu? Có phải là thư của Lục Cảnh Dao không? Trên thư viết gì vậy?"
"..."
Lý Dã nghiêng đầu nhìn cặp mắt trong sáng của Văn Nhạc Du cách đó 30cm, muốn xác định xem cô gái này có ý gì?
Chẳng lẽ cô gái nhỏ này có tố chất để trở thành "vua hóng chuyện"?
Sáng nay, lúc Lý Dã và Hạ Nguyệt xảy ra tranh chấp liên quan đến phong thư của Lục Cảnh Dao, Văn Nhạc Du còn chưa vào lớp, làm sao cô biết được?
Nhưng hai người nhìn nhau trong gần mười giây đồng hồ, Lý Dã không phát hiện ra một tia hiếu kỳ nào từ cô, ngược lại còn cảm nhận được hương vị quan tâm của đối phương.
...
"Trịnh Cường, một phiếu."
"Hồ Mạn, một phiếu."
"Hồ Mạn, một phiếu."
"Hạ Nguyệt, một phiếu."
Thầy La bắt đầu đếm phiếu, có ba học sinh đang đứng trên bục giảng, vẽ từng dấu chéo lên bảng đen, Hạ Nguyệt ở dưới căng thẳng tới mức bấm móng tay vào sâu trong da thịt.
« Sao số phiếu của mình lại ít hơn Hồ Mạn? Chắc chắn là phiếu bầu của lớp số một đều nằm ở phía sau, nhất định là như vậy. »
Nhưng khi việc đếm phiếu được tiếp tục, sắc mặt Hạ Nguyệt càng trở nên khó coi.
Tên của Hồ Mạn đã được vẽ thêm 5 dấu chéo, trong lớp tổng cộng có 50 người, Hạ Nguyệt dù lạc quan như thế nào cũng biết rằng đại thế của mình đã mất.
Cô thật sự nghĩ mãi không ra, tại sao hơn 30 học sinh của lớp số 1 trước kia không ủng hộ mình, lại ủng hộ một "người ngoài" như Hồ Mạn.
Nhưng mà Lý Dã lại hiểu rõ.
« Tự làm ác, không thể sống »
Hôm nay, nhìn Hạ Nguyệt biểu hiện ra thái độ ưu việt của bản thân, có thể đoán được tác phong thường ngày của cô cường thế tới mức nào, đoán chừng học sinh lớp số 1 cũng cảm thấy khó chịu về điều này.