Đương nhiên hành động mờ ám của Văn Nhạc Du và Lý Dã, không thể qua được ánh mắt của cô Kha đang đứng trên bục giảng.
Nhưng cô cũng không ngăn cản việc hai người bọn họ giao lưu bằng giấy, dù sao mọi người đều quen biết từ trước, hơn nữa trong ấn tượng của cô, tuy Lý Dã có chút ngốc nghếch, nhưng lại là một đứa trẻ tốt bụng.
Điều này rất quan trọng đối với con gái của cô.
Chỉ là cô cảm thấy hơi khó hiểu, chỉ mấy tháng không gặp, Lý Dã đã tạo cho cô một loại cảm giác như thể toàn bộ khí chất của hắn đều đã thay đổi.
Vừa rồi khi Lý Dã chất vấn lớp trưởng Hạ Nguyệt, lời nói vô cùng mạch lạc, giọng điệu sắc bén, thậm chí còn biết nắm lấy sơ hở đánh một đòn tất trúng, hoàn toàn không giống với đứa trẻ nhút nhát trước kia.
Có thể nói, nếu như Lý Dã không có khuôn mặt quá dễ nhận biết, cô Kha đã tưởng rằng mình nhận lầm người.
“Lục Cảnh Dao rời đi chưa chắc đã là chuyện xấu đối với cậu ta.”
Cô Kha chấm bài rất nhanh, khi toàn bộ học sinh trong lớp nộp bài, cô cũng đã chấm gần xong.
Thông qua bài đọc và bài kiểm tra nhỏ vừa rồi, cô đã nắm được sơ bộ trình độ tiếng Anh của học sinh lớp số một.
Sau đó, cô Kha lau bảng đen, viết lại các câu hỏi kiểm tra khi nãy và bắt đầu giảng giải kỹ càng.
Lần này, phần lớn học sinh lớp số 1 đã có thể hiểu được cách làm bài, cô Kha thỉnh thoảng còn đưa ra một số câu hỏi cho học sinh trong lớp, cũng nhận được một số câu trả lời rất tốt.
"Cao thủ!"
Lý Dã không thể không bội phục năng lực điều tiết lớp học của cô Kha, hắn tin tưởng rằng với sự xuất hiện của cô, thành tích môn tiếng Anh của Trường trung học số hai năm nay sẽ được cải thiện rất nhiều.
Khi hết tiết, cô Kha giao một số bài tập về nhà, sau đó hỏi là ai là đại diện môn tiếng Anh của lớp số 1.
Hạ Nguyệt kiêu ngạo đứng lên nói: "Thưa cô, em là đại diện môn tiếng Anh của lớp."
Cô Kha ra hiệu cho cô ngồi xuống rồi nói: "Em hãy nhớ thu lại bài tập của lớp rồi nộp cho cô trong buổi sáng ngày mai, bây giờ thì kết thúc tiết học."
"Đứng dậy!"
"Chúng em chào cô!"
Cô Kha vừa mới bước ra khỏi lớp, Hạ Nguyệt đã nhanh chân chạy lên bục giảng.
Trên bàn giáo viên là giấy làm bài kiểm tra các học sinh lớp số 1 vừa nộp lên khi nãy, tuy cô Kha không có dặn dò gì, nhưng Hạ Nguyệt đại diện môn tiếng Anh muốn tự mình đọc điểm cho cả lớp cùng nghe.
"Ngô Trì, 31 điểm"
"Liễu Manh, 34 điểm."
"Hồ Mạn, 49 điểm."
"Kim Thắng Lợi, 50 điểm."
"Hạ Nguyệt, 55 điểm."
Khi đọc đến số điểm của mình, khóe miệng của Hạ Nguyệt không khỏi nhếch lên.
Hồ Mạn vốn là lớp trưởng của lớp số 2, giờ cũng là bại tướng dưới tay cô, còn ai có tư cách cạnh tranh vị trí lớp trưởng lớp số 1 cùng cô?
"Lý Đại Dũng, 33 điểm."
"Hồng Chí Viễn, 26 điểm."
Giấy kiểm tra trên bàn càng giảm bớt, Hạ Nguyệt càng cảm thấy đắc ý, tất cả học sinh xuất sắc nhất của Trường trung học số hai đều tập trung ở đây, nhưng dường như không có ai là đối thủ của Hạ Nguyệt trong môn tiếng Anh.
Cho đến khi Hạ Nguyệt công bố số điểm của hai học sinh cuối cùng của lớp.
"Văn Nhạc Du" - Hạ Nguyệt kinh ngạc nhìn tờ giấy làm bài toàn dấu tích màu đỏ, khó khăn lắm mới thốt ra được hai từ: "100 điểm".
Mà điều khiến cô càng kinh ngạc hơn còn ở phía sau.
Tờ giấy làm bài cuối cùng dĩ nhiên là của Lý Dã, cũng toàn là dấu tích màu đỏ, không có lấy một dấu gạch chéo nào.
Hạ Nguyệt theo bản năng chất vấn Lý Dã một câu: "Lý Dã, có phải cậu đã gian lận không?"
Lý Dã đang làm bài tập tiếng Anh, nghe câu chất vấn của Hạ Nguyệt lập tức ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Cậu có thể nói tiếng người được không? Đừng có suốt ngày sủa bậy như vậy."
Hạ Nguyệt mất hai giây mới hiểu được ý trong lời của Lý Dã, sau đó lập tức nổi điên.
"Cậu nói ai là chó? Ai là chó? Ai là chó cơ?"
Lý Dã từ từ đậy nắp bút lại, bình tĩnh nói: "Vồ được người ta lập tức cắn chính là chó, tôi vừa bị chó cắn, cậu nói xem ai là chó?"
"Đ*t con mẹ mày Lý Dã"
Hạ Nguyệt phẫn nộ, bắt đầu chửi bậy. Sau đó, cô nhìn thấy một quyển sách từ trên không bay tới, đập mạnh vào trán cô.
Hạ Nguyệt sửng sốt, kể từ khi cô làm lớp trưởng cho đến nay, không có ai dám đối nghịch với cô, huống chi là bị người khác tác động vật lý.
"Cậu đợi đấy cho tôi."