• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Cảnh Dao tinh thần chán nản đi vào ký túc xá, kinh động Liễu Mộ Hàn đang chuẩn bị đi ngủ.

Cô mơ mơ màng màng nói: "Lục Cảnh Dao, có thư của cậu, tớ đặt ở dưới chăn rồi."

"Cảm ơn cậu!"

Lục Cảnh Dao tỉnh táo hơn được một chút, trốn vào trong giường của mình, cô không muốn bộ dạng yếu đuối của mình bị người khác nhìn thấy.

Nhưng Liễu Mộ Hàn lại cảm giác được điều gì, nhô nửa người ra khỏi chăn, đầu nằm dọc theo mép giường tầng trên, giống như mèo con thăm dò nhìn xuống dưới.

"Cậu có sao không Cảnh Dao? Cậu cảm thấy không được khỏe à?

"Không sao."

Lục Cảnh Dao nhanh chóng dùng chăn lau nước mắt trên mặt, tránh để Liễu Mộ Hàn nhìn thấy.

Nhưng khi Liễu Mộ Hàn sắp rút đầu lại, Lục Cảnh Dao bỗng nghĩ tới một điều.

"Mộ Hàn, cậu có thể cho tớ mượn 20 đồng được không?

"20 đồng?"

Liễu Mộ Hàn sửng sốt một chút, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy áo ngoài của mình rồi lục tìm ví tiền.

Cô vừa lục vừa hỏi: "Cảnh Dao, cậu cần 20 đồng để làm gì? Có phải trong nhà có việc gấp cần dùng đến tiền?"

"Không phải, là do câu lạc bộ văn học của tớ tổ chức liên hoan, tớ muốn nhanh chóng trả tiền cho Tiền Thuận."

Lục Cảnh Dao do dự một chút, vẫn nói cho Liễu Mộ Hàn biết sự thật, chỉ là không kể đến việc Tiền Thuận nổi điên sau khi say rượu.

Liễu Mộ Hàn dừng động tác lục ví, nhưng sau đó vẫn lấy ra 20 đồng đưa cho Lục Cảnh Dao.

"Cảm ơn cậu Mộ Hàn, tớ sẽ sớm trả lại tiền cho cậu."

"Tiền của tớ không cần phải trả gấp, nhưng có mấy lời tớ nhất định phải nói với cậu."

Liễu Mộ Hàn nghiêm túc nói: "Cảnh Dao, chúng ta đã tiến vào thế giới của người trưởng thành, không thể dễ dàng tin người như thiếu niên nữa. Xã hội này rất phức tạp, có người dường như đối xử với cậu rất tốt, nhưng chưa chắc đã có ý tốt, có một số người đối xử với cậu rất tệ, nhưng chưa chắc đã có ác ý với cậu."

Lục Cảnh Dao không hiểu, ngượng ngùng hỏi: "Mộ Hàn, cậu nói điều này là có ý gì?"

Liễu Mộ Hàn bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Cảnh Dao, cậu thử nghĩ xem, đám người Hà Tuyết đã từng giúp được cậu điều gì chưa? Lại nghĩ đến bạn trai trước đây của cậu, anh ta đã hỗ trợ cậu như thế nào?”

“Bất luận loại hư tình giả ý nào cũng đều không thể so sánh với sự giúp đỡ bằng vật chất, chỉ vì "sự quan tâm" của một số người bạn chỉ biết nói suông, mà cậu lại đi chê bai người đã từng hết lòng vì mình."

"Cậu có biết không, đám người Hà Tuyết chỉ xem cậu là trò đùa của họ mà thôi?"

Liễu Mộ Hàn nói xong, lập tức chui vào trong chiếc chăn ấm áp của mình.

Nhưng Lục Cảnh Dao rất lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.

"Chỉ xem mình là trò đùa? Hôm nay mình... không phải chính là trò đùa để cho bọn họ cười nhạo hay sao?"

Lục Cảnh Dao cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Hôm nay, cô định lặng lẽ mượn tiền của đám người Hà Tuyết để thanh toán tiền cơm mà vẫn bảo vệ được lòng tự tôn của bản thân.

Nhưng Hà Tuyết lại bất ngờ để lộ tin tức, làm cho mọi người đều biết về hoàn cảnh nghèo khổ của Lục Cảnh Dao.

Tuy rằng sau đó Hà Tuyết đã vội vàng giải thích với Lục Cảnh Dao rằng cô không hề cố ý, nhưng sự thật có phải như vậy không?

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra khi mọi người mới vừa vào đại học cách đây mấy tháng, trong lòng Lục Cảnh Dao thật ra đã có câu trả lời.

Lúc ấy, khi mới vào đại học, mọi người thân thiết và gắn bó với nhau như chị em ruột thịt trong nhà vậy.

Nhưng không lâu sau, một tầng ngăn cách mơ hồ đã xuất hiện.

Liễu Mộ Hàn có gia cảnh rất tốt, không chỉ đồ dùng sinh hoạt cá nhân rất đầy đủ, mà nhiều thứ trong số đó còn là "hàng cao cấp".

Lục Cảnh Dao rất nhạy cảm và có ý thức tự lực, ít khi chạm vào đồ dùng của người khác, nhưng đám người Hà Tuyết lại tùy tiện, thường xuyên lấy đồ của người khác sử dụng mà không xin phép.

Ban đầu, Liễu Mộ Hàn cũng không để bụng chuyện này, nhưng khi Hà Tuyết liên tục lấy xà bông, dầu gội và kem dưỡng da của cô tặng cho các sinh viên khóa trên của hội sinh viên trong nhà tắm, Liễu Mộ Hàn đã cảm thấy không vui.

Cô gái Giang Nam thoạt nhìn thì yếu đuối nhưng thật ra rất kiên quyết, chị sử dụng đồ của tôi trong ký túc xá thì không sao, nhưng lại còn lấy đồ của tôi tặng cho người khác. Bộ không thấy mất mặt sao?

Nhưng Hà Tuyết không thèm quan tâm, lớn tiếng cãi nhau với Liễu Mộ Hàn, nói cô là đồ "keo kiệt", "tiểu tư sản chỉ biết hưởng thụ",... hơn nữa còn thề sẽ bồi thường gấp đôi cho Liễu Mộ Hàn.

Nhưng đã qua mấy tháng, Lục Cảnh Dao vẫn chưa thấy Hà Tuyết bồi thường cho Liễu Mộ Hàn.

Một cục xà bông đắt lắm cũng chỉ khoảng 1-2 đồng, chẳng lẽ Hà Tuyết mua không nổi?

Hôm nay, Liễu Mộ Hàn keo kiệt đã cho Lục Cảnh Dao mượn 20 đồng, trong khi Hà Tuyết biết rõ hoàn cảnh nghèo khó của Lục Cảnh Dao lại muốn cô đãi tiệc.

"Haizz."

Lục Cảnh Dao thở dài một tiếng, lấy các phong thư được để ở dưới chăn ra.

«Có tới 3 phong thư?»

Lục Cảnh Dao nhìn qua thì thấy ba phong thư này là do Lục Tự Học, Hạ Nguyệt và Lý Dã gửi tới.

Cô suy nghĩ một chút rồi quyết định xem thư của Lục Tự Học trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK