Lý Dã nhanh chóng tăng tốc chạy tới cổng vào, hỏi: "Tiểu Quyên, sao em lại tới đây, trong nhà có chuyện gì gấp hả?"
Lý Quyên vội vàng lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, đáng lẽ hôm qua anh phải về nhà lấy tiền sinh hoạt, mẹ không thấy anh về nên sai em cầm áo bông và đệm giường tới cho anh. Ông nội được phát một đôi giày da, cũng kêu em đưa tới cho anh, có thể thay phiên đi cùng với đôi anh đang dùng."
Lý Dã cảm thấy trong lòng ấm áp, vội vươn tay nhận bao đồ đang đeo trên lưng Lý Quyên, lúc này hắn mới phát hiện ra nửa gương mặt bên phải của Lý Quyên đã bị nước bẩn làm ướt, cũng đang bắt đầu kết băng.
Hơn nữa, Lý Quyên đội tuyết đi từ phía tây sang phía phía đông của huyện, có lẽ không may đạp vào hố tuyết, đôi giày bông đã sớm ướt sũng.
Hắn vội vàng hỏi: "Em ngã ở đâu vậy? Có bị thương hay không? Giày bông cũng đã ướt đẫm rồi, có lạnh lắm không?"
Lý Quyên lắc đầu nói: "Không sao đâu anh, giày có bị ướt thì cũng chẳng có vấn đề gì, em về hơ lửa cho khô là được."
Lý Dã có phần đau lòng hỏi: "Tại sao không vào trong tìm anh? Đứng ngoài đây chịu lạnh làm gì? Cho dù không được thì vào trong phòng thường trực chờ anh cũng được mà!"
Lý Quyên rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Người ta không cho em đi vào."
"Ai không cho em vào?"
Lý Dã có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía cửa phòng thường trực.
Mặc dù trường học có quy định không cho phép người ngoài tự ý ra vào, nhưng cho tới bây giờ đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, ai lại cương trực và kiên định như vậy trong cái thời tiết oái ăm này?
Hơn nữa, nhìn ống khói của phòng thường trực, rõ ràng là bên trong có bếp lò. Theo lý thuyết, một cô bé bị lạnh thành như vậy, cho dù là ai cũng nên để cho em ấy đi vào sưởi ấm một chút mới đúng, tại sao lại để cho một cô bé như thế chịu lạnh ở bên ngoài?
Người của phòng thường trực cũng vừa vặn nhìn ra bên ngoài, cùng đối mặt với Lý Dã, trợn mắt lên nhìn rồi nhếch miệng cười, sau đó mới quay đầu vào trong.
Thú vị rồi đây.
Lý Dã vừa định nhấc chân đi qua hỏi vài câu, cánh tay lại bị Lý Đại Dũng kéo lại.
"Người giữ cổng là lão Lưu, họ hàng xa của Hạ Nguyệt, có lẽ đang rảnh rỗi nên mới kiếm chuyện với chúng ta!"
Được rồi, thì ra nguyên nhân là do mình.
Lý Dã suy nghĩ một chút, liền dẹp ngay ý nghĩ đạp phân chó trong đầu mình, đạp một cái cũng không chết được, mà lại để cho đế giày mình dính một ít phân hôi hám, khiến cho bản thân mình khó chịu.
Hắn đưa bọc đồ cho Lý Đại Dũng, nói: "Đi thôi! Anh dẫn em đi ăn cơm."
Lý Quyên vội vàng lắc đầu, móc ra một xấp tiền trong túi quần và nói: "Không được đâu, mẹ còn đang chờ em quay về ăn cơm, đây là tiền sinh hoạt tháng này của anh."
Nhưng Lý Dã phớt lờ sự phản đối của Lý Quyên, nắm lấy cánh tay của cô bé và dẫn đi ra ngoài.
Lúc này, cửa sổ phòng thường trực đột nhiên mở ra, một ông lão thò đầu ra nói: "Còn chưa tới giờ tan học! Cậu định trốn học à?"
Lý Dã quay đầu liếc nhìn ông ta một cái rồi mắng: "Liên quan gì đến ông? Trông cửa cho kỹ đi, đừng để cho người khác trộm luôn cổng lớn của nhà trường."
"Cậu đang mắng ai? Cậu quay lại cho tôi! Tôi sẽ báo cho thầy chủ nhiệm của cậu để ông ấy kêu phụ huynh cậu lên làm việc."
Lão Lưu giận tím mặt, vươn cổ mắng Lý Dã, nhưng hắn không thèm quan tâm, dẫn em gái mình đi xa.
Nếu đổi lại là những học sinh khác, có lẽ họ sẽ bị bị lão già này hù dọa, nhưng là người của hai thế giới, Lý Dã đã quá hiểu rõ những thứ môn đạo này.
Bạn càng kinh sợ, người ta sẽ càng ngang ngược, thật sự cho rằng mình là một nhân vật lớn.
Ông ta chỉ dám dùng lông gà làm mũi tên mà thôi, nếu có can đảm đến phòng giáo vụ để gọi cho phụ huynh của Lý Dã, hắn nhất định sẽ mời ông nội mình tới uống cùng với ông ta một chén.
Dám để cho cháu gái của tôi đứng ở ngoài cổng chịu lạnh, bộ các người cho rằng số lương thực với giá ổn định được gửi đến vài ngày trước là cho không à?
. . . .
Từ Trường trung học số hai đi về phía đông mấy trăm mét, có một quán súp dê quốc doanh (*). Bây giờ đã gần giữa trưa, lại còn là ngày chủ nhật, đứng từ xa đã có thể cảm nhận được hơi nóng hôi hổi và ngửi được hương thơm phát ra từ quán súp.
(*) Quốc doanh: thuộc sở hữu nhà nước, do nhà nước quản lý và kinh doanh.
Lúc này Lý Quyên cũng không có tâm tư nói chuyện với Lý Dã, có thể ngăn được nước bọt chảy ra khỏi miệng đã là không tệ rồi.
Sau khi vào quán, Lý Dã mua hai chén súp dê và một chồng bánh nướng kẹp thịt, bắt đầu ăn cùng Lý Quyên.
Lý Quyên ban đầu còn có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi húp nửa chén súp dê vào trong bụng, toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi, lập tức ăn như hổ đói.
Lý Dã nhìn cô bé húp súp dê vào bụng, ngay cả nước súp cũng húp sạch sẽ, vậy mà sức ăn không kém hắn là bao nhiêu.
Lý Dã đứng dậy muốn mua tiếp, Lý Quyên nhanh chóng khuyên hắn dừng lại: "Đừng mua nữa anh, em không ăn nổi nữa, thật sự không ăn nổi nữa."
Lý Dã khoát tay: "Anh cũng chưa ăn no, lại mua thêm một chén, hai chúng ta chia đều."
Lý Quyên lúc này mới dừng khuyên, sau khi Lý Dã mua về, lại lập tức ăn hết, cũng không biết cái bụng nho nhỏ của cô bé đã no chưa.
Nhìn Lý Quyên thoải mái ợ một cái, Lý Dã cười hỏi: "Trong nhà đã bao lâu rồi chưa ăn thịt?"
Lý Quyên duỗi ra một ngón tay, nói: "Một tuần lễ, em đã không thấy miếng thịt nào trước mặt mình một tuần rồi."
"..."
Lý Dã sờ lên xấp tiền trong túi quần, âm thầm cảm thấy hổ thẹn.
Trong nhà, cha Lý Dã cấp cho hắn 20 đồng tiền sinh hoạt mỗi tháng, ông nội lại cho thêm 10 đồng, chị gái thêm 5 đồng nữa, nên trong tháng này hắn có khoảng 35 đồng.
Lúc này, một cân thịt giá chỉ có hơn 8 hào, cho dù mỗi ngày đều ăn, 35 đồng về cơ bản là ăn không hết.
Nhưng trong nhà đã một tuần rồi chưa ăn thịt, chỉ ăn mỗi rau, hắn cảm thấy có hơi tàn nhẫn đối với cô bé.
"Đi thôi, anh dẫn em đi mua vài đôi giày da lộn lót bông."
Hai anh em đã ăn uống no đủ, thừa dịp giữa trưa, Lý Dã định dẫn Lý Quyên đi mua một đôi giày.
Hôm nay Lý Quyên đạp tuyết mà đến, lúc ngồi ở quán súp dê, tuyết bám trên trên giày trên cô bé đã tan hết, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh đó, vẫn làm cho người ta thật sự cảm thấy đau lòng.
Lúc này, bất luận là cửa hàng bảo hộ lao động hay cửa hàng quân nhu, đều có bán giày da lộn lót bông, có khả năng chống tuyết và chống ẩm, một đôi hơn 10 đồng, Lý Dã vẫn có thể mua được.
Hắn tưởng rằng Lý Quyên nhút nhát có lẽ sẽ từ chối một phen, nhưng sau khi nghe xong, cô bé lại không lập tức từ chối.
Lý Quyên do dự một lúc rồi mới nói: "Anh, em không cần một đôi giày da lộn lót bông, nhưng chân của tiểu Oánh mùa đông năm nào cũng lạnh cóng, anh mua cho em ấy một đôi đi!"
Trong lòng Lý Dã không khỏi cảm thấy đau xót, lập tức nảy ra ý nghĩ "kiếm tiền" trong đầu.