• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giữa trưa, trong căn tin của Trường trung học số hai, mọi người đang xếp một hàng dài để chờ lấy cơm, Lý Dã đói tới mức ngực dính tới sau lưng đang xếp hàng ở phía sau, yên lặng tiến về phía trước.

Có người từng nói, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, đó là chính là người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng. Ăn không thấy ngon, uống chén rượu nhỏ, đó là người tuổi già sức yếu.

Lý Dã bây giờ chính là loại thanh niên thân thể khỏe mạnh, sức ăn vô cùng khủng khiếp.

Hơn nữa, còn có câu nghèo văn giàu võ, không giống với những đứa trẻ từ nhỏ đã ngồi trên ghế đọc sách, thuở nhỏ Lý Dã đã từng luyện võ cùng ông nội, đã sớm luyện cho công năng của dạ dày cực kỳ cường hãn, vậy nên lúc nào cũng thèm ăn.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian sau khi xuyên không, Lý Dã cảm giác thân thể của mình giống như cái động không đáy, mặc kệ có rót vào bao nhiêu chất dinh dưỡng, đều có thể hấp thu rất nhanh, làm cho sức mạnh, sự nhanh nhẹn, sức bền và các phẩm chất khác của cơ thể hắn đều đang âm thầm nâng cao.

Cái giá phải trả chính là hắn rất nhanh đói, chưa tới giờ ăn cơm đã cảm thấy đói.

Trong tình trạng đói bụng đến mức ngực dính ra sau lưng, Lý Dã cảm giác nếu đặt một con trâu trước mặt hắn cũng có thể ăn hết.

Chỉ là căn tin của Trường trung học số hai không có con trâu nào, chỉ có 3 món ăn, được đặt trên những cái đĩa hoặc khay nhôm lớn.

"Một phần cải trắng, một phần khoai tây, lại thêm một phần thịt heo hầm củ cải trắng."

Lý Dã khó khăn lắm mới đến đứng trước cửa sổ của căn tin và gọi luôn ba món.

Ánh mắt của các học sinh xung quanh lập tức tập trung lại, trong mắt cơ bản đều xem hắn là " cẩu địa chủ thật phá sản".

Vị đầu bếp chịu trách nhiệm nấu cơm nhìn Lý Dã, cười híp mắt nói: "Cải trắng năm xu, khoai tây sáu xu, thịt hầm củ cải một hào hai, có muốn lấy thêm bánh bao không?"

"Thêm hai cái bánh bao đi."

Lý Dã lấy ra một xấp phiếu ăn ở trong túi quần, bắt đầu đếm. Ở thời đại này kể cẩ trong trường học đều phải dùng tiền và phiếu lương thực để đổi, rất nhiều học sinh phải sử dụng phiếu ăn một cách tiết kiệm mới có thể sống qua ngày, những học sinh ăn uống thoải mái như Lý Dã thật sự không nhiều.

Nhưng Lý Dã là người nào?

Ngay cả thú nhân còn biết phải làm gì để "không bao giờ biến thành nô lệ"! Làm sao một kẻ xuyên không như hắn có thể để cho bụng của mình chịu ủy khuất?

Nói đùa.

Lý Dã bưng lấy cái khay cỡ lớn đầy ắp đồ ăn đi xuyên qua đám người, nghênh đón ánh mắt kinh ngạc và thanh âm nuốt nước miếng của đám đông.

«Đây thật sự là một thời đại thiếu thốn vật tư! Mới có một chút rau và thịt mà đã bị nhìn thành như vậy, nếu mỗi bữa có hai con gà quay... ừm, đúng là có hơi xa xỉ.»

"Dạo gần đây anh bị sao vậy? Sức ăn không ngừng tăng lên!"

"Tha cho anh đi! Chút thức ăn này của anh cũng được gọi là nhiều sao?"

Lý Đại Dũng bưng hai phần khoai tây đi tới, đừng thấy y thân hình to lớn như con gấu, nhưng lượng cơm ăn vào lại không theo kịp Lý Dã bây giờ.

Lý Dã đương nhiên không sẽ nói cho y biết biến hóa trên thân thể mình, chỉ giải thích qua loa.

Trường trung học số hai cũng không có bàn ăn chuyên dụng để cho học sinh sử dụng, căn tin cũng chỉ có một cái cửa sổ để phục vụ, học sinh muốn ăn cơm phải ra bên ngoài hoặc là mang cơm trở về lớp học ăn.

Lý Dã cùng Lý Đại Dũng đang ngồi ăn cơm trong lớp, Ủy viên học tập Kim Thắng Lợi lại đi tới.

Cậu ta nghiêm túc nói: "Lý Dã, tôi có chuyện nhất định phải với cậu."

Lý Dã dừng đũa, thản nhiên nói: "Có chuyện gì?"

Kim Thắng Lợi nuốt nước miếng nói: "Tôi cho rằng hành động cố ý nhằm vào Hạ Nguyệt của cậu hoàn toàn không ổn, trước đây lớp chúng ta có không khí đoàn kết vô cùng tốt, nhưng bây giờ cậu xem, tất cả đều bị chia rẽ."

Trên thực tế, tuy hiện giờ lớp số 1 không đủ đoàn kết, nhưng cũng chỉ xảy ra hiềm khích giữa hai nhóm mà thôi.

Sau khi các bộ đề tham khảo của Lý Dã được công bố, phần lớn học sinh lớp số 1 cũng đã nhận được lợi ích, nhưng dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt của Lý Đại Dũng, nhóm nhỏ do Hạ Nguyệt và Kim Thắng Lợi dẫn đầu đã bị cô lập.

Hạ Nguyệt vô cùng "cứng rắn", mối thù giữa cô với Lý Dã ngày càng sâu đậm, nhưng Kim Thắng Lợi lại ngồi không yên.

Cậu ta là Ủy viên học tập, vì sự tiến bộ chung của lớp, cậu cảm thấy mình phải có khả năng và trách nhiệm dẫn dắt Lý Dã đang lầm đường trở về với con đường đúng đắn.

"Chia rẽ?" Lý Dã cười cắt ngang lời của Kim Thắng Lợi, nói: "Sao tôi nhìn thế nào cũng không thấy lớp chúng ta bị chia rẽ? Cho dù có, thì liên quan gì đến tôi?"

"Tại sao lại không liên quan? Chúng ta từ bốn phương tám hướng hội tụ về đây chính là để học tập, mọi người có bất kỳ tài liệu học tập nào cũng nên lấy ra chia sẻ. Trước kia chúng tôi đều làm như vậy, nhưng Lý Dã cậu bây giờ... quá ích kỷ."

Lý Dã mỉm cười, Lý Đại Dũng lại gào lên.

"Kim Thắng Lợi, cậu đừng có chém gió, lần trước các cậu có một bộ đề tham khảo, sao không cho chúng tôi chép lại? Hạ Nguyệt có được quyển vở học tiếng Anh của Lục Cảnh Dao, nhưng có từng cho chúng tôi xem qua chưa?"

"..."

Mặt Kim Thắng Lợi đỏ rần, ấp úng không nói nên lời.

Tất cả mọi người đều đã trải qua một kỳ thi đại học tàn khốc, ai cũng biết con đường này gian nan và nguy hiểm cỡ nào, tôi tự mình chen lấn đi trên đó còn không thể đứng vững, làm sao có thể thật sự làm được chuyện như "chia sẻ tài liệu"?

Ngay lúc Kim Thắng Lợi đang không biết nên nói cái gì, Lý Dã lại nói: "Được rồi, tôi đã đưa các bộ đề đó giao cho nhà trường, rất nhanh mọi người sẽ có bài tập để làm."

Kim Thắng Lợi cảm thấy vui mừng hỏi: "Thật sao?"

Lý Dã gật đầu: "Thật!"

Kim Thắng Lợi liên tục gật đầu nói: "Cảm ơn cậu Lý Dã, cậu thật là một người tốt."

"..."

Đợi Kim Thắng Lợi rời đi, Lý Đại Dũng vội vàng nói: "Anh, anh đừng tin người như vậy, bọn họ mới là những kẻ ích kỷ."

Lý Dã cười nói: "Em có biết cái gì gọi là "từ nghèo khổ chuyển sang xa hoa thì dễ, từ xa hoa chuyển sang nghèo khổ thì rất khó” không?"

Lý Đại Dũng sửng sốt một lúc, sau đó mới giơ ngón tay cái lên, học theo bộ dạng của những tên thuộc hạ thường thấy trên phim ảnh nói: "Anh, anh thật là cao tay."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK