Hung danh của Lý Đại Dũng không phải để trưng cho đẹp, tiếng ồn ào ầm ĩ trong lớp lập tức biến mất hơn phân nửa.
Nhưng Hạ Nguyệt lại đang nổi giận, không thèm quan tâm nói: "Đã đi cửa sau còn không cho người khác nói à? Thành tích của Lý Dã thế nào ai mà không biết? Cậu ta dựa vào cái gì để vào lớp số 1 của chúng ta?"
"Lớp chúng ta vốn chỉ có 50 người, 25 cái bàn, vì sao bây giờ lại xuất hiện thêm một cái bàn? Rõ ràng là chuẩn bị cho Lý Dã, nếu đây không phải là đi cửa sau thì là gì?"
"..."
Lý Đại Dũng hung hãn sửng sốt, nhất thời không phản bác được, nhưng từ cửa lớp học lại truyền tới thanh âm buồn rười rượi.
"Ai nói nhà trường cho đi cửa sau? Cho ai đi cửa sau?"
Hạ Nguyệt bất ngờ rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía cửa lớp, không biết thầy chủ nhiệm của lớp số 1 đã đứng ở ngay cửa từ lúc nào.
"Thưa thầy La, chúng em đang thảo luận về kết quả của kỳ thi thử hôm trước."
"Thảo luận kết quả? Hạ Nguyệt, em cho là mình có tư cách để thảo luận kết quả của người khác sao? Lần thi thử này em được bao nhiêu điểm? Có được 500 điểm không?"
"Dạ không"
Hạ Nguyệt lúng túng nói, trong lòng đã mắng chửi Lý Dã hàng trăm lần, cô cho rằng chính Lý Dã khiến mình bị tai bay vạ gió.
"Nếu đã không được thì quay về chỗ ngồi của mình cho tôi."
"Hừ"
Thầy La hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía sau nói điều gì đó, rồi mới bước lên bục giảng.
Lúc này, mọi người mới phát hiện, có một người phụ nữ trung niên đang cầm giáo án và một nữ sinh đeo cặp đang đứng ở trước cửa lớp.
"Bây giờ để thầy giới thiệu với các em cô giáo và học sinh mới của lớp chúng ta. Đây giáo viên tiếng Anh mới của các em, cô Kha. Còn đây là bạn học mới của các em, bạn Văn Nhạc Du. Lớp chúng ta cùng vỗ tay hoan nghênh nào.”
"Bốp, bốp, bốp,..."
Học sinh lớp số 1 cùng vỗ tay, cô Kha đứng ở trên bục giảng cũng hơi cúi đầu chào mọi người.
Thầy La chào hỏi nữ sinh đang đứng ở ngoài cửa một chút rồi chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Lý Dã nói: "Được rồi Văn Nhạc Du, em tới ngồi ở chiếc ghế trống ở dãy bàn cuối trước đi, về sau thầy sẽ điều chỉnh lại chỗ ngồi phù hợp."
Nữ sinh nghe lời bước vào, đi về phía Lý Dã.
Khi cô di chuyển, hàng chục cặp mắt trong lớp giống như những chiếc Ra-đa, đồng loạt di chuyển góc nhìn để dõi theo cô.
Ánh mắt của cô trong suốt và bình tĩnh, mặc dù bị mọi người nhìn chăm chú nhưng không hề dao động chút nào.
Nhưng khi nhìn vào mắt của người bạn mới ngồi cùng bàn với mình, cô rõ ràng thấy trong đôi mắt đối phương có một tia kinh ngạc, sau đó trên gương mặt lạnh lùng đã xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Cô Kha và bạn học Văn Nhạc Du mới tới, Lý Dã đều biết, chỉ là không ngờ sẽ gặp lại tại Trường trung học số hai.
Trong các kỳ thi đại học trước năm 1980, kết quả thi tiếng Anh chỉ mang tính tham khảo, không được tính vào tổng điểm.
Đến năm 1981, cũng chỉ có 30% số điểm của bài thi tiếng Anh được tính vào tổng điểm, cho nên có rất nhiều thí sinh coi nhẹ môn thi này, nhiều người thậm chí còn không nhận ra 26 chữ cái tiếng Anh.
Nhưng cha của Lục Cảnh Dao lại có đôi mắt tinh tường, thấy được cơ hội trong đó. Thông qua các mối quan hệ khác nhau, ông đã tìm được cô Kha hiện đang tạm trú trong huyện Thanh Thủy, mời cô về dạy kèm tiếng Anh cho Lục Cảnh Dao. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, điểm tiếng Anh của Lục Cảnh Dao đã được cải thiện rất nhiều.
Đề thi đại học ở thời đại này tương đối dễ làm nếu so với đời sau.
Vì vậy khi Lục Cảnh Dao tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, dù tổng điểm các môn cộng lại không cao, nhưng điểm thi tiếng Anh lại vô cùng cao, được Học viện Ngoại ngữ Bắc Kinh đặc cách cho trúng tuyển, có thể nói là vô cùng may mắn.
Mà Lý Dã lúc đó đã là hôn phu của Lục Cảnh Dao, sau khi đi theo Lục Cảnh Dao học phụ đạo được vài buổi, đã quyết định tập trung sức lực vào các môn có số điểm tối đa là 100.
Tuy rằng thành tích cuối cùng của hắn không đủ tiêu chuẩn để đậu đại học, nhưng sự kỳ quặc của hắn lại để người khác không khỏi suy nghĩ sâu xa.
"Việc điều chỉnh lớp học lần này chính là do nhà trường đưa ra nhắm vào mục tiêu giảng dạy. Đừng để nó ảnh hưởng đến việc học của các em."
"Thầy cảnh cáo các em, tuyệt đối đừng để những chuyện không liên quan đến việc học xảy ra trong lớp. Hạ Nguyệt với tư cách là lớp trưởng, em nhất định phải duy trì trật tự thật tốt."
Chủ nhiệm lớp, thầy La, nhấn mạnh một chút về kỷ luật trên bục giảng, sau đó chuẩn bị quay người rời đi.
Nhưng mà Lý Dã lại giơ tay lên.
Thầy La nhíu mày hỏi: "Em có ý kiến gì?"
Lý Dã đứng lên, bình tĩnh nói: "Thưa thầy, em cho rằng phẩm chất đạo đức của bạn Hạ Nguyệt không phù hợp với tiêu chuẩn của một lớp trưởng, không thể nào đảm nhận chức trách duy trì trật tự lớp học."
"..."
Cả lớp im lặng trong hai giây, sau đó náo loạn cả lên.
Tất cả đều quay đầu 180 độ, nhìn về nam sinh cao gầy đang đứng ở phía cuối lớp học.
Mà Hạ Nguyệt lại càng thất thố, hận không thể nhảy qua bóp chết Lý Dã.