• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận tuyết đầu tiên của năm 1981 rốt cuộc đã rơi xuống.

Gió tuyết lạnh thấu xương gào thét suốt một đêm, để cho mảnh đất này cảm nhận được sự lạnh lẽo của mùa đông.

Với nghị lực vô cùng lớn, Lý Dã thoát khỏi sự mê hoặc của chiếc chăn ấm, nhanh chóng mặc quần áo vào, đối mặt với không khí lạnh giá bên ngoài ký túc xá để đi đến lớp học.

Lạnh, quá lạnh.

Bây giờ Lý Dã mới hiểu được tác động của hiện tượng "ấm lên toàn cầu" ở đời sau, huyện Thanh Thủy nằm ở phương Bắc, nhưng thường xuyên trải qua nhiệt độ thấp dưới 20oC. Điều này rất hiếm gặp ở đời sau.

Hơn nữa, điều kiện sưởi ấm ở thập niên 80 rất thiếu thốn.

Các phòng ốc bên trong ký túc xá của Trường trung học số hai không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào. Đến buổi tối, nhiệt độ lạnh giá có thể làm hơi nước trong không khí đóng băng, tạo thành những mảng trắng bám trên tường.

Mỗi một học sinh nội trú đều đang ôm chăn hóa trang thành Hàn Hào Điểu hay Dororo, khổ sở chịu đựng.

(*) Hàn Hào Điểu: một sinh vật trong truyền thuyết của Trung Quốc, bị chết cóng trong mùa đông lạnh giá vì không chịu làm tổ.

(**) Dororo: một trong những nhân vật chính trong một bộ truyện tranh cùng tên, được sáng tác ở Nhật Bản vào những năm cuối thập niên 60 của thế kỷ trước. Dororo là một cô bé có cuộc đời đáng thương, cha mẹ đều qua đời vì chiến tranh loạn lạc.

Còn trong lớp học, bếp lò chỉ được thêm vào cho đủ thể diện, mỗi ngày chỉ được cấp một ít củi lửa và mấy cân bánh than, cơ bản không đủ để nhóm lửa.

Nhưng ngay cả hoàn cảnh gian khổ như thế cũng không ngăn được nhiệt huyết học tập của các học sinh.

Mới tờ mờ sáng, trong lớp đã có học sinh tới tự học, loại học sinh chờ đến chuông reo mới vào lớp như Lý Dã thường bị xem là thành phần "lười biếng", không có tương lai.

Nhưng Lý Dã vừa mới ngồi xuống ghế của mình, đã có mấy người tiếp cận hắn.

"Anh, một lát ăn sáng xong, anh chỉ cho em làm một số câu được không?"

Lý Đại Dũng đưa cho Lý Dã hai cái bánh bao còn đang nóng hổi và nửa bình nước ấm, sau đó cầm một bộ đề ngồi ở bên cạnh chờ đợi.

Trường trung học số hai không cung cấp bữa sáng, đây là phần bánh bao còn dư lại từ đêm hôm trước, muốn tranh thủ dùng được bếp lò hâm nóng lại bánh bao phải có kỹ năng chen lấn lên chuyến xe buýt đi đến "Bát vương phần".

(***) Bát vương phần: Phần mộ của gia tộc Anh Thân Vương A Tế Cách, một trong những thân vương có công khai quốc của nhà Thanh. Phần mộ của gia tộc ông là một trong những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Bắc Kinh.

Lý Dã vừa ăn bánh bao, vừa lấy ra bộ đề của mình ném qua, nói: "Tự so đáp án trước, nếu không hiểu thì hỏi lại sau."

Đám người Lý Đại Dũng vội vàng cầm lấy, quây lại chép đáp án và thảo luận.

Đợi đến lúc Lý Dã ăn sáng xong, lớp trưởng Hồ Mạn lập tức đưa cho hắn một cái bình nước giữ ấm để sưởi ấm tay, sau đó đặt một bộ đề đã đánh dấu vào những câu còn nghi vấn ngay trước mặt hắn.

Bình nước giữ ấm này là do mọi người cùng tiết kiệm mới mua được, có thể giúp lượng nước trong bình duy trì nhiệt độ từ 70-80oC, trong điều kiện thời tiết giá lạnh này, đây là một loại hưởng thụ xa xỉ.

"Các câu hỏi này thật ra không khó, chúng ta hãy xem trước..."

Lý Dã cất bình nước giữ ấm vào trong ngực, vừa làm ấm hai tay, vừa thuần thục giải đề, mới đuổi được đám người Hồ Mạn và Phó Anh Kiệt đi.

Bộ đề này được phát ra trong tiết tự học tối qua, hắn và Văn Nhạc Du đã sớm làm xong, nhưng đám người Lý Đại Dũng lại vất vả hơn nhiều mới giải được.

Nhưng Lý Đại Dũng và Phó Anh Kiệt không phải là những người vất vả nhất, vất vả nhất chính là nhóm người tự xưng là "thiên tài" của lớp số 1 do Hạ Nguyệt và Kim Thắng Lợi dẫn đầu.

Sau khi cô Kha truyền bộ đề hình mới lạ của Lý Dã ra ngoài, nhóm Hạ Nguyệt sau nhiều ngày nghẹn khuất, cảm thấy rất phấn khởi.

Tuy rằng cô Kha đã cường điệu "Đây là bộ đề do bạn Lý Dã cấp cho nhà trường để in ra", nhưng bọn họ lại cho rằng bộ đề quý giá này là do nhà trường cung cấp, không liên quan gì đến Lý Dã, lại càng không nợ Lý Dã bất cứ ân huệ gì.

Đám người Hạ Nguyệt nhịn một khẩu khí, thề phải chứng minh ai mới là "học bá" của lớp số 1.

Nhưng thực tế rất tàn khốc, chỉ sau hai ngày làm bài, đám người Hạ Nguyệt đã bị đả kích.

Cô Kha thường sẽ đến lớp vào tiết tự học để phát đề, nhưng không cần đợi đến lúc tiết tự học kết thúc, Lý Dã và Văn Nhạc Du đã làm xong toàn bộ.

Kết quả là đến ngày thứ hai, đám người Hạ Nguyệt và Kim Thắng Lợi vẫn đang phát sầu vì những câu khó trong bộ đề.

Đến lúc này, Hồ Mạn, Lý Đại Dũng và những người khác sẽ đến tìm Lý Dã hỏi bài, sau đó lại chia sẻ đáp án và cùng thảo luận với những bạn học khác.

Nhưng phạm vi thảo luận sẽ tự động dừng lại khi đề cập đến nhóm nhỏ của Hạ Nguyệt.

Mọi người dường như có một loại ăn ý, tự động phân rõ giới hạn với đám người Hạ Nguyệt.

Ngay cả lớp trưởng Hồ Mạn, người có tính khí tốt nhất, cũng không thay đổi sắc mặt khi đối mặt với nhóm Hạ Nguyệt, không mềm không cứng cự tuyệt lời "thỉnh giáo" của bọn họ.

"Cả ngày chờ ăn không khác gì em bé chờ sữa, như thế có tác dụng gì?"

Cho tới bây giờ, Hạ Nguyệt và Kim Thắng Lợi cũng chỉ dám mạnh miệng, chỉ là bọn họ chân trước vừa mới cười nhạo nhóm Hồ Mạn đi tìm Lý Dã "ăn sẵn", chân sau lại chỉ có thể đi tìm giáo viên để hỏi bài, rõ ràng là đi cùng một con đường, nhưng vẫn cảm thấy mình cao siêu hơn nhóm Hồ Mạn.

Hiện giờ Lý Dã không rảnh quan tâm đến bọn họ, khi đã quen với niềm vui được làm bài mỗi ngày, đột nhiên không có bài để làm nữa, bọn họ mới có thể bộc lộ ra con người thật của mình.

….

Rất nhanh đã gần đến giờ tan học vào buổi trưa, có một giáo viên bỗng nhiên đi đến lớp số 1 tìm Lý Dã.

"Lý Dã, Lý Dã, có người nhà của em đến tìm, hiện đang đứng chờ ở trước cổng trường!"

"Người nhà của em?"

Lý Dã có chút nghi ngờ, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hắn sợ trong nhà xảy ra chuyện khẩn cấp.

Lý Đại Dũng cũng nghĩ như thế, vội vàng chạy theo.

Hôm nay là chủ nhật, không có học sinh nào đi học ngoại trừ học sinh lớp học lại, sân trường hoàn toàn trống trải, chỉ thấy được một mảng tuyết trắng, có thể nhìn ra thật xa.

Từ xa, Lý Dã đã thấy được một thân ảnh nhỏ bé đang bị lạnh tới mức liên tục dậm chân ở cổng trường, hóa ra là em gái tiện nghi của mình Lý Quyên.

Lý Quyên đeo một bọc đồ rất lớn ở sau lưng, thân thể co ro trong gió lạnh, càng lộ ra dáng vẻ nhỏ bé, yếu ớt và cô đơn của cô bé.

Lý Dã nhanh chóng hô lên: "Tiểu Quyên, có chuyện gì vậy?"

Lý Quyên nghe thấy tiếng hô của Lý Dã, cũng không lập tức trả lời, chỉ dùng sức nhảy lên mấy cái, nở một nụ cười đối với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK