"Ngồi đi! Em đừng nghĩ quá nhiều, cô chỉ muốn nói với em vài điều."
Cô Kha đích thân kéo ghế cho Lý Dã, làm hắn cảm thấy được sủng ái mà lo sợ.
Sau khi Lý Dã ngồi xuống, cô Kha hỏi một cách nghiêm túc: "Trước kia, em và tiểu Du rất thân thiết với nhau sao?"
"..."
«Em với con gái của cô có thân thiết với nhau hay không, chẳng lẽ cô không biết?»
Lý Dã rất buồn bực, trong trí nhớ mà hắn được kế thừa từ nguyên chủ, không có nhiều tin tức liên quan đến Văn Nhạc Du, mối quan hệ giữa hai người chỉ dừng lại ở mức "quen biết" mà thôi.
Nhưng sau khi nghe cô Kha hỏi như vậy, Lý Dã chợt nhận ra rằng thái độ đối đãi của Văn Nhạc Du đối với mình có chút bất đồng so với người khác.
Văn Nhạc Du đến Trường trung học số hai đã nhiều ngày, nhưng hình như luôn cố ý giữ khoảng cách với những người xung quanh, hơn nữa còn làm điều này rất khéo léo.
Nhưng cách cô gái nhỏ này đối xử với Lý Dã rõ ràng không giống với những người khác, từ việc giao tiếp bằng giấy nhỏ ban đầu cho đến việc hỗ trợ nhau học tập sau đó, cảm giác không khác gì hành động thân mật giữa hai người bạn thân khác phái.
Những lời này Lý Dã không thể nói trước mặt mẹ của người ta, hắn chỉ có thể lập lờ nước đôi nói: "Xin lỗi cô Kha, em và Văn Nhạc Du trước kia không quá thân thiết, tại sao đột nhiên cô lại hỏi như vậy?"
Cô Kha nở một nụ cười, trầm tư một chút rồi nói: "Có lẽ em cũng đã nhận thấy, tiểu Du có chút nhát gan, bình thường rất ít giao tiếp với người khác, nhưng trong mấy ngày gần đây cô lại phát hiện em với con gái của cô có vẻ rất hợp nhau? Đúng không?
Lý Dã cảm thấy không hiểu nói: "Thưa cô Kha, chúng em chỉ đang giúp đỡ nhau học tập. Cô cảm thấy có gì không ổn sao?"
Cô Kha kinh ngạc, cô hiểu ý Lý Dã, cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ đối với tâm tư mẫn cảm của hắn.
Thật ra ý của Lý Dã là đang muốn hỏi cô: "Cô không đồng ý để em tiếp xúc với con gái cô sao?"
Một thanh niên 18-19 tuổi có tâm tư nhạy cảm và cách ăn nói mạch lạc có chừng mực như vậy, nói hắn là một thanh niên tài tuấn cũng không có gì là quá đáng.
Cô Kha càng nhìn càng thấy Lý Dã thuận mắt, vội nói: "Lý Dã, em hiểu lầm ý cô rồi, cô cũng không thấy giữa em và tiểu Du có vấn đề gì. Cô hy vọng hai em có thể tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau và nếu có thể… thì hãy tiến sâu hơn nữa."
Thưa cô Kha, ý của cô là gì? Cô có muốn em thay đổi cách xưng hô với cô ngay bây giờ không?
Lý Dã suýt chút nữa đã hiểu lầm.
"Hôm qua tiểu Du đã kể cho cô rất nhiều điều, một số là hỏi về các đề kiểm tra, một số là về em. Dù thế nào đi nữa, cô hy vọng các em có thể duy trì trạng thái này."
Cô Kha lấy ra một xấp đề kiểm tra từ trong ngăn kéo, đưa cho Lý Dã và nói: "Cô có một số đề kiểm tra, em và tiểu Du cùng làm chung nhé, hãy học hỏi và giúp đỡ lẫn nhau."
Lý Dã đã hiểu được nỗi khổ tâm của cô Kha.
Có lẽ trước đây Văn Nhạc Du đã gặp phải biến cố nào đó, nên mới trở lên trầm lặng và không thích nói chuyện với người khác, kể cả với mẹ cô.
Đây không phải là loại bệnh có thể chữa khỏi bằng cách tiêm hay uống thuốc, có lẽ cô Kha đã vô cùng lo lắng cho Văn Nhạc Du.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, hiện giờ cô Kha phát hiện Văn Nhạc Du và Lý Dã rất "hợp ý" nhau, nên đã ký thác mọi hy vọng vào trên người hắn.
Lý Dã tiếp nhận xấp đề kiểm tra và cười nói: "Cảm ơn cô Kha, Văn Nhạc Du học môn tiếng Anh và Ngữ văn rất tốt, em sẽ thỉnh giáo bạn ấy nhiều hơn."
Ánh mắt của cô Kha sáng lên, gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn em, nhưng tiểu Du có lẽ sẽ hơi nóng tính, hy vọng em có thể nhường nhịn nó một chút."
"Dạ, em hiểu rồi."
Lý Dã rời khỏi văn phòng của cô Kha, trở lại lớp số 1.
Lúc này, Văn Nhạc Du đã xem xong bức thư, thấy Lý Dã trở về lập tức viết lên giấy:
"Mẹ tôi gọi cậu ra ngoài để làm gì?"
Lý Dã rất tự nhiên nói: "Cô Kha đã lấy một số đề kiểm tra để thử thách tôi, có mấy câu tôi không biết làm, cậu xem thử giúp tôi với."
Văn Nhạc Du quả nhiên có hứng thú, xem xét đề kiểm tra mà Lý Dã đưa cho, sau đó lấy bút máy viết ra đáp án và giảng giải cách làm cho Lý Dã.
Nhìn khuôn mặt hớn hở của cô, rõ ràng đang rất cao hứng.
Hai ngày nay, cô liên tục bị biển câu hỏi của Lý Dã hành hạ, xém chút nữa đã làm cho lòng tự tôn của cô bị tổn thương, rốt cuộc cũng đã đến thời điểm Lý Dã phải xin cô chỉ điểm giúp đỡ.
Bên ngoài cửa sổ phía sau lớp học, cô Kha nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt có phần chờ mong.
Con gái cô đã rất lâu không có hoạt bát như vậy rồi, thường ngày cũng rất ít khi nói chuyện với cô, nhưng bây giờ... có lẽ đây là duyên phận.