• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bất kỳ một giáo viên nào cũng đều chán ghét những học sinh không tuân theo quy củ, làm việc không theo lẽ thường, đặc biệt những tên thích phá hoại trật tự lớp học.

Trong mắt thầy La, hiện giờ Lý Dã chính là một trong những "tên phá hoại" khiến người khác phải chán ghét kia.

Học sinh ở ba lớp dồn về một lớp, vốn đang ở trong tình trạng không ổn định, nếu như lớp trưởng từ đầu của lớp số 1 là Hạ Nguyệt không thích hợp làm lớp trưởng nữa, thì dù có thay thế ai đi nữa, trật tự của lớp học cũng sẽ càng thêm hỗn loạn.

Vào lúc bình thường, thầy La đã sớm mời Lý Dã ra ngoài "tâm sự thật tốt", để cho hắn biết nắm đấm của người làm công tác văn hóa cũng không phải là để chơi.

Nhưng bây giờ thì không được, bởi vì Lý Dã đang dùng lý do "không đủ phẩm chất đạo đức" để chất vấn tư cách lớp trưởng của Hạ Nguyệt.

Kể từ đầu năm nay, "phẩm chất đạo đức" là một tiêu chuẩn quan trọng và được coi trọng hàng đầu, nếu như anh bị cho là không đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn bị liên hệ và so sánh với "phản đồ".

Anh có thấy những nhân vật phản diện trên phim truyền hình không? Tất cả bọn chúng đều là những tên đạo đức bại hoại.

"Em có chứng cứ gì để chứng minh phẩm chất đạo đức của Hạ Nguyệt không phù hợp với tiêu chuẩn của một người lớp trưởng?"

Thầy La lạnh lùng hỏi, cho Lý Dã một cơ hội để giải thích.

Hắn thản nhiên nói: "Bạn Hạ Nguyệt dùng thân phận ban cán sự, lén lấy thư của bạn học trong lớp. Hơn nữa, trong tình huống người nhận không hề hay biết, bạn ấy còn tự ý mở thư và giữ lại thư của bạn học. Nếu như trong thư có nội dung khẩn cấp hoặc chứa một đồ vật có giá trị, thì hành vi của bạn Hạ Nguyệt sẽ tạo ra tổn thất và nguy hiểm lớn như thế nào đối với người nhận?"

"Chẳng lẽ bạn ấy không biết việc tự ý mở thư của người khác là hành vi phạm pháp hay sao?"

"Là một học sinh, sao bạn ấy có thể làm càn và tùy tiện như vậy?"

"Em cho rằng bạn Hạ Nguyệt bởi vì thân phận lớp trưởng, nên đã nảy sinh ham muốn áp đặt quyền lực của mình lên các bạn cùng lớp và làm ra những hành vi thiếu chuẩn mực."

"..."

Toàn bộ học sinh trong lớp há hốc mồm, bọn họ không biết vì sao Lý Dã lại có thể liên hệ một sự kiện nhỏ như vậy với hành vi vi phạm pháp luật và thiếu chuẩn mực?

Nhưng nếu suy xét cẩn thận, thì những lời Lý Dã nói lại vô cùng có đạo lý, không thể chê vào đâu được.

Hạ Nguyệt vội vàng cãi lại: "Tôi chỉ lấy thư giúp cậu thôi, đây gọi là giúp đỡ bạn bè, cậu đừng vu oan cho tôi."

"Tôi vu oan cho cậu?"

Lý Dã giễu cợt nói: "Không phải cậu là người đã mở thư của tôi ra và xem thư của người khác gửi cho tôi sao?"

Hạ Nguyệt sắc mặt khó coi, cãi chày cãi cối nói: "Tôi chỉ muốn giúp cậu học tập, chúng ta đều là bạn học cùng lớp, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."

Lý Dã mạnh mẽ ngắt lời nói: "Cậu chỉ cần trả lời là có tự ý mở thư của tôi hay không là được rồi, bất cứ lý do nào, cũng đều là ngụy biện mà thôi."

"..."

Hạ Nguyệt há mồm, không nói nên lời.

Chứng cớ rõ ràng như núi, làm sao có thể biện hộ?

Thầy La nhìn qua Hạ Nguyệt, đã hiểu rõ mọi chuyện.

Loại chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Nếu là nhỏ, thì đây chỉ là sự hiếu kỳ của bạn cùng lớp, tự tiện mở thư của người khác chỉ là để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân. Còn nếu là lớn, thì đây là hành vi bắt nạt trong trường học.

Nghĩ tới những lời đồn gần đây về "Hoàng Thế Nhân", sau đó lại nhớ tới số lương thực bình ổn giá mà bộ phận hậu cần của nhà trường vừa mới nhận được, thầy La lập tức cảm thấy đau đầu.

Trong thời đại này, lương thực là do nhà nước cung cấp, nếu trong nhà có một người ăn nhiều hoặc có một đứa bé đang trong độ tuổi trưởng thành, thì chắc chắn sẽ không có đủ lương thực để ăn, muốn ăn no phải mua lương thực ngoài kế hoạch (*) với giá cao.

(*) Lương thực ngoài kế hoạch: thuật ngữ thường thấy dưới thời bao cấp, dùng để chỉ số lương thực dư, sản xuất vượt chỉ tiêu do nhà nước đặt ra.

Ông nội người ta vừa mới giúp các anh giải quyết xong khó khăn, cháu trai lại bị bắt nạt trong trường học, các anh muốn làm gì? Bắt thiên tử lệnh chư hầu.... Bắt cháu trai để ra lệnh cho ông nội? Con mẹ nó, đó còn là hành vi của con người sao?

"Hai em ngồi xuống đi! Thầy sẽ nhanh chóng điều tra chuyện này, nhưng dù các em có mâu thuẫn gì, cũng không thể làm trở ngại việc học của các bạn khác."

Thầy La hung hăng trợn mắt nhìn Hạ Nguyệt một cái rồi nhấc chân đi ra ngoài.

Hạ Nguyệt hồn bay phách lạc ngồi xuống, cô Kha đứng trên bục giảng rồi, cô cũng không hô "Đứng dậy".

Cô Kha cũng không so đo, cầm phấn viết lên bảng tên của mình, Kha Tri Vũ.

"Chào các em, cô là Kha Tri Vũ, giáo viên tiếng Anh mới của lớp chúng ta, các em lật sách đến trang 18, trước tiên hãy đọc theo cô một lần."

Lúc này Hạ Nguyệt mới giật mình tỉnh lại, cảm thấy vô cùng ảo não, nhưng ý nghĩ không phục đã nảy lên trong đầu.

« Một kẻ thất bại như cậu, cũng có tư cách chất vấn tôi? Cậu cho rằng chỉ cần cáo trạng là có thể thi đậu đại học sao? »

« Cậu có biết cách học tập không? Có hiểu được tiếng Anh là gì không? Cậu chính là một tên học sinh kém, mãi mãi chỉ là học sinh kém, cuối cùng các thầy cô sẽ hiểu rõ, ai mới là người có thể mang đến vinh quang cho nhà trường. »

Hạ Nguyệt quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lý Dã rồi mới ngồi ngay ngắn, mở sách vở ra, chuẩn bị bày ra bộ dáng của một học sinh xuất sắc trước mặt cô giáo.

Tỷ lệ học sinh đậu đại học ở thời đại này thấp hơn rất nhiều so với đời sau, mỗi học sinh có khả năng trúng tuyển đại học đều là bảo bối của nhà trường, đều có được những đặc quyền vô hình, cho dù thầy La có muốn lấy lại chức vụ lớp trưởng của Hạ Nguyệt, những thầy cô khác sẽ đứng ra nói chuyện giúp Hạ Nguyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK